Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 172
Cập nhật lúc: 2024-10-05 16:32:51
Lượt xem: 45
Lục Kiến Vi nhấc chân bước vào một tiểu viện.
Trong sân bài trí đơn giản, vào cửa là nhà chính, hai bên trái phải là sương phòng đông tây, liếc mắt một cái có thể thấy hết.
Mấy xâu tỏi treo dưới mái hiên, còn có thịt xông khói tẩm ướp tràn đầy cảm giác sinh hoạt.
Người c.h.ế.t nằm trên bậc cửa, nửa người trên ở bên ngoài, hai chân ở bên trong, khóe mắt như sắp nứt ra, khuôn mặt vặn vẹo biến dạng, trên mặt còn có một vũng máu, bên trong hình như còn có thịt nát.
Nếu trước đây Lục Kiến Vi nhìn thấy tử trạng như thế này, có lẽ sẽ bị dọa sợ, nhưng sau khi trải qua các loại chứng bệnh đáng sợ thông qua hình nhân của khách điếm, nàng đã không còn là tiểu bạch của ngày xưa nữa.
Lục Kiến Vi vừa định ngồi xổm xuống để kiểm tra thi thể, bỗng từ trong phòng truyền đến tiếng trách mắng.
“Ai bảo ngươi chạm vào? Cút khỏi đây ngay lập tức!”
Lục Kiến Vi nhướng mày quay sang nhìn Hàn Khiếu Phong.
“Mong Lục chưởng quầy thứ lỗi, hắn là thanh y sứ Chu Kiều trong Huyền Kính Tư, tinh thông dược lý.”
Hàn Khiếu Phong ánh mắt sắc bén nhìn vào trong phòng: “Chu Kiều, Lục chưởng quầy là do bổn sứ mời tới kiểm tra thực hư độc chứng, không được vô lễ.”
“Hàn thượng sứ thật là uy phong.” Một nam nhân chậm rãi bước ra, dáng người mảnh khảnh, xương gò má hơi cao, trên khuôn mặt thon dài toàn là châm chọc: “Nếu ngài không tín nhiệm hạ quan thì hà tất phải mời hạ quan tới nơi thâm sơn cùng cốc này?”
Hắn ngẩng cao đầu, nhìn cũng chẳng thèm nhìn Lục Kiến Vi một cái.
Lục Kiến Vi: ?
Một thanh y sứ cấp bốn lấy đâu ra tự tin như vậy?
Hàn Khiếu Phong đã sớm thành thói quen, sắc mặt không thay đổi, lạnh lùng nói: “Ngươi tra ra được gì rồi?”
Chu Kiều cười nhạt, không trả lời câu hỏi của hắn.
Dáng người hắn tuy gầy nhưng làn da trắng nõn tinh tế, nhìn không giống người thường xuyên dãi nắng dầm mưa, mà giống như một thiếu gia được nuông chiều trong gia đình giàu có.
Nhìn phát quan và trang sức ở eo, trông thì tưởng như bình thường đơn giản, nhưng thật ra lại cực kỳ quý giá, ngay cả đôi ủng trên chân cũng toát lên vẻ xa xỉ hào hoa.
Có thể nhìn ra được vì để thuận tiện ra ngoài phá án, tránh làm dơ quần áo mà hắn đã chọn một bộ y phục rẻ nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-172.html.]
Người này chắc chắn xuất thân không tầm thường, nếu không cũng sẽ không thèm đặt Hàn Khiếu Phong vào trong mắt.
Lục Kiến Vi chưa bao giờ là kiểu người im lặng mặc người khác khinh thường.
Nàng coi như Chu Kiều không tồn tại, hỏi Hàn Khiếu Phong: “Các ngươi tới đây mấy ngày rồi?”
Hàn Khiếu Phong: “Tới vào giờ Dậu ngày hôm qua.”
“Có từng kiểm tra năm cổ t.h.i t.h.ể trước chưa?”
“Đương nhiên là rồi.”
“Từ giờ Dậu hôm trước đến tận bây giờ vẫn chưa điều tra ra là loại độc gì sao?”
“Đúng vậy.”
“Thì ra là thế.” Nàng ý vị không rõ cười cười: “Hàn sứ, ngươi mời ta tới đúng là dụng tâm lương khổ.”
Hàn Khiếu Phong nghẹn cười: “Lục chưởng quầy đừng giễu cợt ta.”
“Các ngươi có ý gì?” Chu Kiều nghe ra sự châm chọc trong lời nói, tức muốn hộc m.á.u nói: “Hàn Khiếu Phong, ngươi cố ý mang một nữ nhân tới nhục nhã ta sao?!”
“Nữ nhân thì sao?” Ánh mắt Lục Kiến Vi giống như lưỡi d.a.o sắc bén, từng nhát từng nhát đ.â.m vào thể diện của Chu Kiều: “Chẳng lẽ người mang thai mười tháng sinh ra ngươi là lệnh tôn?”
Chu Kiều: “...”
Mặt Chu Kiều lúc này đỏ như máu, vươn tay chỉ nửa ngày, cuối cùng chỉ nghẹn ra được một câu: “Nữ nhân không biết liêm sỉ!”
“Ta nghĩ lệnh đường nghe được câu này sẽ rất vui đấy, không thể không khen một câu, đúng là con trai của mẹ mà!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Mọi người: “...”
Trong ngoài tiểu viện im lặng như tờ, ngay cả tiếng hít thở cũng bỗng dưng im bặt.
Lục chưởng quầy cứng thật đấy!
Chu Kiều m.á.u dâng lên não, đầu đau như búa bổ, lạnh lùng gắt giọng nói: “Nữ nhân chỉ biết chiêu trò miệng lưỡi!”
“Đừng tự ti, mồm miệng không linh hoạt không phải lỗi của ngươi, có lẽ là do kiếp trước tạo nghiệt lớn, trước khi đầu thai chuyển thế đã chịu hình phạt rút lưỡi dưới mười tám tầng địa ngục, chậc chậc, đúng là đứa bé đáng thương.”