Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 176
Cập nhật lúc: 2024-10-05 16:32:56
Lượt xem: 49
Lục Kiến Vi khẽ cười, xe của đệ nhất phú hào họ Ôn quả thật xứng đáng với cái danh “huênh hoang khắp nơi".
Khi rẽ vào góc phố, nàng đột nhiên cảm thấy rùng mình.
Có người đang nhìn lén.
Cổng chính của Tiết gia mở lớn, đầy tớ nhiều vô kể.
Tiết Bình Sơn dẫn theo phu nhân đứng ngoài cửa nghênh đón, quản gia hơi dựa về phía sau, vươn cổ nhìn về phía đầu phố.
“Đã lâu không gặp Hà nhi, không biết nó có gầy đi không, có cao hơn không, học võ công như thế nào rồi.” Tiết phu nhân nắm chặt khăn tay, vừa khẩn trương vừa kích động.
Tiết lão gia vỗ mu bàn tay trấn an thê tử: “Chẳng phải trước đây nó đã viết thư rồi sao, nó nói nó sống rất tốt, Lục chưởng quầy và các vị tiền bối khác đối xử với nó rất tốt, hiện tại nó đã là võ sư cấp hai, hơn nữa nó còn học được đao pháp rất lợi hại."
“Ta biết rõ, chỉ là ta có chút không dám tin.” Tiết phu nhân lộ ra nụ cười vui mừng, trước đây đã chịu quá nhiều thiệt thòi, nàng cũng khó tránh khỏi việc lo lắng.
“Xe tới rồi!” Quản gia kêu lên, phấn khởi bẩm báo cho chủ tử: “Lão gia, phu nhân, ngài nhìn xem, người lái xe đó có phải là thiếu gia không?”
"Là nó! Không thể sai được!" Tiết phu nhân vội vàng bước mấy bước, sau khi nhìn ngó một lúc thì cười nói: "Trông có vẻ gầy đi rồi, có điều tinh thần rất tốt."
Tiết Bình Sơn tự hào nói: "Người luyện võ ai cũng thon gầy mạnh mẽ, Hà nhi của chúng ta cũng có thể được coi là võ sư chân chính rồi."
Xe ngựa chạy rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã tới cổng chính Tiết gia.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiết Quan Hà nhảy xuống xe, cất cao giọng gọi: "Phụ thân! Mẫu thân! Con đã về!"
“Trở về thì tốt, trở về thì tốt.” Tiết phu nhân thấy nét mặt của hắn hồng hào, trong lòng lại càng cảm kích Lục Kiến Vi hơn.
Đây là gặp được sư phụ giỏi.
"Hà nhi, đây là ai?" Tiết Bình Sơn cung kính nhìn Trương bá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-176.html.]
Trương bá vuốt râu cười nói: "Tại hạ Trương Cao Chúc, hân hạnh gặp qua Tiết viên ngoại."
"Trương tiền bối, nghe quý danh đã lâu, hân hạnh hân hạnh." Tiết Bình Sơn cực kỳ hoảng hốt.
Tiết Quan Hà sững sờ, hóa ra Trương bá tên là "Cao Chúc", hôm nay hắn mới biết.
Không chỉ hắn, Lục Kiến Vi ở trong xe cũng trầm mặc một lúc.
Trong khách điếm, Trương bá là người lớn tuổi nhất, Nhạc Thù vẫn luôn gọi lão là Trương bá, mọi người cũng vì thế mà gọi theo, sẽ chẳng có ai vô lễ mà gọi thẳng tên của lão, do đó cũng không có cơ hội biết được tên thật của Trương bá.
“Sư phụ, đến nhà rồi.” Tiết Quan Hà ở bên ngoài xe nhắc nhở.
Lục Kiến Vi kẽ hoàn hồn, nàng vén rèm lên.
Người Tiết gia toàn bộ trên dưới đều tò mò nhìn sang, bọn họ đều muốn biết sư phụ của thiếu gia rốt cuộc trông như thế nào.
Nghe nói Lục chưởng quầy vô cùng lợi hại, là cao thủ trong cao thủ, liệu có cao to vạm vỡ như núi giống trong thoại bản giang hồ hay nói không?
Một bàn tay trắng mịn thon mềm vươn ra khỏi bức màn, kết hợp với cổ tay áo màu đỏ son lại càng thêm nổi bật, trắng sáng như ngọc bích, đẹp diễm lệ như hoa mai đỏ.
Y phục mùa đông hôm nay nàng mặc lấy màu trắng làm chủ đạo, cổ áo và tay áo phối đỏ, vạt áo điểm xuyết hoa mai trông sống động như thật, càng hòa hợp với chiếc trâm cài hoa mai trên búi tóc, tất cả mọi thứ đều vừa vặn.
Trong mắt mọi người không nhịn được lộ ra vẻ kinh ngạc —— trái ngược hoàn toàn với sự tưởng tượng của mọi người.
Tiết phu nhân là người đầu tiên giật mình lấy lại thần trí, lập tức tiến lên nghênh đón, nói với vẻ gượng gạo: “Lục chưởng quầy, hôm nay ngài tới thăm là vinh hạnh của Tiết gia.”
“Phạm nương tử, Tiết viên ngoại, mạo muội quấy rầy, làm phiền các ngươi rồi.” Lục Kiến Vi mỉm cười xuống xe, dáng người uyển chuyển, cước bộ nhẹ nhàng ưu nhã.
Ánh mắt Tiết phu nhân sáng lên
Nàng họ Phạm, khuê danh một chữ “Miên”, nghe có vẻ mềm mại yếu đuối nhưng thực ra tính cách lại rộng rãi hào phóng.
Phạm Miên đứng tên vài cửa hàng kinh doanh rất tốt, thích nhất được người khác gọi mình là “Phạm nương tử” mà không phải là “Tiết phu nhân”.