Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 193
Cập nhật lúc: 2024-10-05 16:38:54
Lượt xem: 62
Khi nói lời này hắn không có bao nhiêu tủi thân hay oán giận, giống như đang nói một chuyện bình thường không liên quan đến mình, hắn đã buông bỏ nó từ lâu.
"Lục chưởng quầy." Kim Phá Tiêu sải bước đi vào, cất cao giọng nói: "Trương lão đã nói với ta, ngươi đồng ý chuyển khế ước bán mình của đám người kia cho Kim Đao thương hành?"
Lục Kiến Vi gật đầu: "Ta đương nhiên là nguyện ý hợp tác làm ăn cùng Kim thiếu đông."
"Lục chưởng quầy thật sảng khoái! Chờ khi thương đội tới, chúng ta sẽ lập khế ước." Kim Phá Tiêu vui vẻ nói.
"Thương đội?"
"Chính là chi đội lúc trước đã mạo phạm Lục chưởng quầy." Kim Phá Tiêu cười giải thích: "Bọn họ đi làm ăn một chuyến, phải đi vòng qua Nam Châu, ước chừng ngày mai sẽ đến Vọng Nguyệt Thành, đến lúc đó sẽ mang theo đám người kia cùng đi."
Lục Kiến Vi tò mò: "Bên ngoài vẫn có tuyết đọng, thương đội còn có thể di chuyển?"
"Trong đội có võ sư, có thể giống như Trương lão vừa đi vừa xúc tuyết."
Lục Kiến Vi thầm nghĩ: Không hổ là cửa hàng lớn, làm ăn buôn bán đúng là rất vất vả.
Nàng trả lời Kim Phá Tiêu: "Phải xem có bao nhiêu người tình nguyện rời đi, ta không cưỡng ép bọn họ."
Mọi người: Chuyện ngươi cưỡng ép người khác còn ít sao?
Đúng lúc này Trương bá đi vào, thông báo kết quả: "Chưởng quầy, bọn họ nhất trí đồng ý gia nhập Kim Đao thương hành."
Lục Kiến Vi vừa lòng gật đầu nói: "Xem như bọn họ thức thời."
Mọi người: Là con người ai cũng sẽ đưa ra lựa chọn như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-193.html.]
So với việc nội lực bị áp chế, cơ thể bị nô dịch, bọn họ tình nguyện chạy đi làm thương buôn, ít nhất còn có chút tự do.
“Lục chưởng quầy, nô gia vẫn luôn rất tò mò, thuốc có thể áp chế nội lực đó rốt cuộc tên là gì? Tại sao ta chưa từng nghe qua?” Không biết từ khi nào mà Lam Linh đã tiến đến cạnh Lục Kiến Vi: “Ngay cả các y sư được bồi dưỡng trong Thiên Lí Lâu cũng không thể giải.”
Lục Kiến Vi nhàn nhạt nói: “Một loại thuốc mới, ta đặt tên là Tầm Thường Khách, chính là vì muốn xem xem sau khi trở thành người bình thường các vị khách nhân giang hồ luôn tùy ý làm bậy kia có thể ngộ ra hay không.”
“Ngộ ra cái gì?” Kim Phá Tiêu hỏi.
“Đối xử tử tế với người bình thường.”
“Ha ha ha ha,.” A Nại không nhịn được vỗ tay cười to: “Lục chưởng quầy, ngài thực sự rất thú vị, ta cũng thấy chướng mắt loại người này lâu lắm rồi, ỷ vào việc mình có võ công mà không xem mạng người vào mắt, Lục chưởng quầy làm như vậy thật sự rất hả giận!”
“Đúng vậy. Bọn họ bị trúng dược, không còn là khách nhân giang hồ uy phong lẫm liệt, hẳn có thể cảm nhận rõ những khó khăn của bá tánh bình thường đi.” Kim Phá Tiêu hết sức tán đồng: “Biện pháp này của Lục chưởng quầy vừa hữu dụng lại không gây ra mưa to gió lớn nào.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Mưa to gió lớn gì cơ?” Nhạc Thù không hiểu.
“Nếu không có loại thuốc này, dựa theo quy tắc của giang hồ, Lục chưởng quầy có thể cắt đứt kinh mạch của bọn họ, huỷ bỏ võ công của bọn họ, mới có thể khiến cho bọn họ cảm nhận được sự khốn khổ đó. Bằng cách này, thù hận sẽ chỉ càng tăng lên.”
Kim Đao thương hành xưa nay không sợ rắc rối, nhưng cũng tuân theo nguyên tắc “dĩ hòa vi quý”, có thể hóa giải thù hận, tuyệt đối sẽ không gây thêm rắc rối.
Hôm nay ngươi báo thù, ngày mai hắn báo thù, lặp đi lặp lại, lâm vào vũng lầy thù hận, có ý nghĩa gì chứ?
“Vốn dĩ là do bọn họ tập kích khách điếm trước, phế bỏ tu vi bọn họ cũng có gì sai đâu?” Nhạc Thù bất mãn nói.
Kim Phá Tiêu cười nói: “Đánh kẻ nhỏ, kẻ lớn tới, khách điếm của chưởng quầy nhà ngươi còn không làm ăn phát đạt? Chuyện có thể dùng tiền để giải quyết, hà tất gì phải đánh đánh g.i.ế.c giết?”
“Nhưng…”
“Đương nhiên, nếu đối phương thật sự đi quá xa, ví dụ như làm bị thương người trong khách điếm, làm hỏng đồ vật trong khách điếm, vậy thì nên phế bỏ.”