Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 198
Cập nhật lúc: 2024-10-05 16:39:01
Lượt xem: 52
Lúc trước khi diệt môn không có người ra tay trợ giúp, đó là bởi vì tình hình quá mức thảm thiết, người khác không muốn xen vào những chuyện như vậy cũng là điều bình thường.
Nếu như hậu nhân của Bạch Hạc sơn trang trở về chỉ muốn mở khách điếm, như vậy thì những người quen cũ kia cũng sẽ không không cho mặt mũi.
Lục Kiến Vi hỏi: “Giang Châu có thế lực môn phái không tầm thường nào không?”
“Giang Châu giàu có, dân cư đông đúc nhưng hầu như không có môn phái nào thực sự hùng mạnh, có rất nhiều đại tông môn quyết định lánh đời, bình thường sẽ lựa chọn những lời vắng vẻ như núi cao hoang vắng, môn phái ở Giang Châu không có bao nhiêu uy hiếp.”
Bạch Hạc sơn trang ở Giang Châu đã xem như một thế lực tương đối lớn, thực lực ngoài mặt ngang bằng với Nhàn Vân sơn trang, những thế lực nhỏ bé còn lại chắc chắn sẽ không địch nổi thực lực của Bát Phương khách điếm.
Trong lòng Lục Kiến Vi đã rõ.
Chính là Giang Châu!
“Giang Châu tiếp giáp với Nam Châu, ngày mai Kim Đao thương hành và Ôn công tử sẽ trở về Nam Châu, xem như cùng đường, các ngươi thu dọn bọc hành lý, ngày mai hãy đi với bọn họ.”
Người đông thì an toàn, Kim Đao thương hành thanh danh lừng lẫy, không mấy người dám trêu chọc bọn họ.
Nhạc Thù cảm thấy như từ trên trời rớt xuống miếng bánh.
Không ngờ hắn lại có thể về nhà sớm như vậy!
“Chưởng quầy, ta nhất định sẽ mở một cửa hiệu ở mặt tiền có phong thủy tốt nhất, được nhiều người biết đến nhất!” Nhạc Thù hai tay nắm chặt, giọng điệu bảo đảm: “Thiết kế cho cửa hàng ở Giang Châu cũng giống cửa hàng bên này như đúc!”
Lục Kiến Vi rất thích sự nhiệt tình trong công việc của hắn, mỉm cười gật đầu.
“Đã như vậy, các ngươi đi thu dọn hành lý trước đi. Khoản tiền đề xây dựng khách điếm ta sẽ đưa cho các ngươi sau.”
Hai người đi lên phòng.
Cửa viện chợt bị gõ vang, một giọng nói trầm ấm phúc hậu truyền vào: “Lục chưởng quầy, Hàn mỗ mạo muội tới cửa, xin quấy rầy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-198.html.]
Tâm tình của Tiết Quan Hà sa sút nhưng không dám biểu lộ ra mặt, chạy nhanh tới mở cửa.
“Hàn sứ, mời vào.”
Hàn Khiếu Phong sải bước tiến vào, đi đến trước mặt Lục Kiến Vi, dâng lên một cái tráp.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Lục chưởng quầy, Hồ Cửu Nương đã bị xử phạt, số tiền nàng tích trữ khi còn sống đều được sung vào công khố, vụ án này nếu không có sự giúp đỡ to lớn của ngài, chỉ sợ… Đây là quà tạ lễ của Huyền Kính Tư cho ngài, xin vui lòng nhận cho.”
Lục Kiến Vi nhận lấy: “Khách khí rồi.”
“Hàn mỗ còn phải về kinh phục mệnh, cáo từ.” Hàn Khiếu Phong ôm quyền nói: “Lục chưởng quầy, hy vọng sau này chúng ta còn có thể gặp lại.”
Lục Kiến Vi cười nói: “Có duyên gặp lại.”
Hàn Khiếu Phong đến nhanh đi cũng nhanh, chớp mắt một cái đã không còn bóng người, chỉ để lại cái tráp nhẹ bẫng.
Trong tráp tổng cộng có ba ngàn lượng, đoán có lẽ được chia ra từ di sản của Hồ Cửu Nương.
Cũng coi như kinh hỉ ngoài ý muốn.
Lục Kiến Vi xoay người liền thấy Nhạc Thù cầm một thanh trường kiếm đi tới.
“Chưởng quầy, đây là kiếm lúc trước ngài cho ta mượn, kiếm thuật của ta thật sự quá kém, lãng phí một thanh bảo kiếm như vậy, hiện tại ta phải đến Giang Châu, trả lại bảo kiếm cho ngài.”
“Kiếm tốt!”
Kim Phá Tiêu thân là thiếu đông của Kim Đao thương hành, từng thấy qua vô số kỳ trân dị bảo, cũng thưởng thức không ít kiếm quý, nhưng vẫn bị trường kiếm trước mắt làm kinh diễm.
Mặc dù thanh kiếm đã được tra vào vỏ, vẫn chưa lộ ra ngoài nhưng hắn lại cảm nhận được một loại lạnh lẽo thấu xương vờn quanh, giống như sương giá đập vào mặt, băng tuyết tan chậm.
“Lục chưởng quầy, có thể cho ta xem một chút không?”
Lục Kiến Vi gật đầu: “Xin cứ tự nhiên.”
Những thứ được bán trong hệ thống thương thành đều có thể tìm thấy trong thế giới thực, có thể bán thanh kiếm này, chứng tỏ gia công của nó vẫn chưa vượt qua trình độ rèn đúc thật sự của thời đại này.