Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 210
Cập nhật lúc: 2024-10-05 21:50:06
Lượt xem: 51
Ưu điểm lớn nhất của Quyển Sương đao pháp chính là trong nhu có cương, đao phong đủ mạnh mới có thể lấy được sương thể, nhưng đao cũng cần mềm, cỏ cây mới còn nguyên vẹn.
Ví như Kinh Đào đao pháp của Yến Phi Tàng tập trung vào sức mạnh và sự nhanh nhẹn, sở trường là tấn công trực diện, nhưng lại không đủ linh hoạt vào những thời điểm quan trọng.
Thức thứ nhất của Quyển Sương đao pháp là Phú Thương Sinh, có thể vô thanh vô tức bao phủ sinh linh của vạn vật cỏ cây, không phải là thứ phàm nhân có thể so sánh.
Đương nhiên, tên của kỹ năng là cách nói phóng đại, đao phong không thể bao phủ vạn vật, nhưng có thể trong lúc đối thủ không phát hiện, dùng đao phong áp chế đối thủ, đến thời khắc cuối cùng đối phủ mới bàng hoàng nhận ra thì đã muộn.
Ưu điểm của nó là không phát ra tiếng, nhược điểm là tốn thời gian, nếu như bị người khác đánh bại trước khi sương giáng thì dù có mạnh đến đâu cũng sẽ biến mất trong vô hình.
Tiết Quan Hà rõ ràng vẫn chưa lĩnh ngộ được tinh hoa.
“Ngươi quá vội rồi.” Lục Kiến Vi nhắc nhở: “Trước khi chiêu thức hoàn thành đối thủ đã nhìn ra được ý đồ của ngươi, đồng thời sớm đề phòng, như thế ngươi chắc chắc sẽ thua.”
Tiết Quan Hà lại tiếp tục luyện tập.
“Chậm rồi, khí thế không đủ, cả người đều mềm, còn chưa bắt đầu đánh đã thua một nửa.”
Tiết Quan Hà cắn răng tiếp tục.
“Mặt mày hung hăng như vậy, ngươi vội g.i.ế.c lợn sao?” Lục Kiến Vi không chút khách khí nói: “Chúng ta sử dụng đao pháp cũng phải chú ý mỹ quan, nho nhã là điều kiện tiên quyết.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiết Quan Hà: “...”
Lục Kiến Vi giúp hắn sửa lại một vài thiếu sót, để hắn tự mình luyện tập, sau đó nàng tự mình tìm một nơi vắng vẻ không người, bắt đầu luyện đao.
Nàng mới lĩnh hội được thức thứ hai Lâm Hoa Tạ, thức thứ ba cũng đang ẩn ẩn sắp chạm vào được, nhưng vẫn chưa ngộ ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-210.html.]
Thức thứ hai tiếp nối uy lực của thức thứ nhất, vạn vật đều bị sương muối bao phủ, tượng trưng cho hoa cỏ cây cối đang bắt đầu khô héo, đó là sức mạnh hủy diệt có thể mạnh mẽ xuyên thủng hàng phòng ngự của đối phương, đồng thời gây ra thương vong.
Tiết Quan Hà đang chuyên tâm tu luyện đao pháp, đột nhiên tim đập thình thịch, kiếm quang từ cách đó không xa lạnh lùng tàn nhẫn, giống như sát thủ băng lạnh dùng một chiêu đ.â.m thấu tâm can hắn.
Quá mạnh rồi!
Tiết Quan Hà tỉ mỉ thưởng thức kiếm ý của thức thứ hai, tựa hồ có cảm giác trong không gian bao la, chỉ nghe “cạch” một tiếng, kết giới liền nứt ra, hắn đối với thức thứ nhất càng có thêm tham ngộ, thậm chí còn mơ hồ cảm nhận được thức thứ hai.
Đây là lợi ích của việc quan sát cao thủ thể hiện.
Yến Phi Tàng thích tìm người khác để luận bàn cũng chính vì lí do này, hắn muốn thông qua cách thức này để có thêm càng nhiều cảm ngộ trong công pháp.
Cứ như thế qua nhiều ngày, đông chí cũng đến.
Theo phong tục của Khải Triều, đông chí là ngày thờ cúng tổ tiên, vì vậy Lục Kiến Vi đã cho Tiết Quan Hà nghỉ một ngày để hắn về nhà ăn bữa cơm đoàn viên.
Ai ngờ ngày hôm sau hắn đã quay lại, còn dẫn theo một người.
Phạm Miên xuống xe đi thẳng vào sảnh đường, thấy Lục Kiến Vi liền cười vui vẻ.
“Lục chưởng quầy, ta mạo muội tới cửa, làm phiền rồi.”
Lục Kiến Vi khách khí nói: “Khách quý tới cửa sao lại làm phiền? Phạm nương tử hôm nay mặt mày rạng rỡ, có hỉ sự rồi sao?”
“Lục chưởng quầy, tất cả cũng nhờ viên thuốc ngươi cho ta, sau khi ta ăn xong, lưng không đau, chân cũng không còn mỏi nữa, buổi tối cũng ngủ rất ngon, cho dù nguyệt sự đến cũng không còn thấy đau, hôm nay ta tới là để đặc biệt cảm tạ ngươi.”
Phạm Miêu ra hiệu cho hạ nhân ở phía sau đưa lên một chiếc hộp gỗ tinh xảo.
“Lúc trước không biết thuốc này trân quý như vậy, xe quần áo cùng trang sức của ta cũng không tính là bao. Lục chưởng quầy, cái này ngài nhất định phải nhận, nếu không trong lòng ta khó mà yên được.”