Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 212
Cập nhật lúc: 2024-10-05 21:50:09
Lượt xem: 67
Tâm trạng Lục Kiến Vi vô cùng tốt, không những kiếm được tiền mà y thuật cách năng lực thần y càng gần thêm một bước.
Thời tiết lạnh giá, bên ngoài Vọng Nguyệt Thành có rất ít người, khách điếm lúc này cũng không còn khách, Lục Kiến Vi, Tiết Quan Hà và Yến Phi Tàng mỗi ngày trôi qua vô cùng nhàn nhã, viên mãn.
Luyện công, xem bệnh.
Luyện công, nấu cơm.
Luyện công, chẻ củi.
Cứ như thế đến cuối năm, thời điểm giao thừa cũng đang cận kề.
Sau khi không ngừng luyện tập, kỹ năng võ thuật của Lục Kiến Vi đã được cải thiện rất nhiều, ba thức đầu tiên của Bất Vấn Lưu Niên đã được hoàn thiện, Lục Kiến Vi cũng đang bước vào ngưỡng của thức thứ tư.
Hai thức đầu tiên của Quyển Sương đao phủ rất dễ nắm bắt, thức thứ ba đã lĩnh hội được tinh túy, luyện thêm một thời gian nữa là có thể hoàn toàn nắm vững.
Ba thức đầu tiên của Sơ Tinh Kiếm Quyết đã thuộc nằm lòng, thức thứ tư vẫn còn thiếu một chút cơ duyên.
Xuân Thu Dược Kinh vẫn còn đang ở trạng thái nhập môn, mặc dù có hơi khó hiểu nhưng dưới sự trợ giúp của một vài y thư cùng nhiều lần chẩn đoán, Lục Kiến Vi lúc này cũng lĩnh ngộ được sâu hơn vài phần.
Trước hôm giao thừa hai ngày Phạm Miêu có ghé qua, thành tâm mời Lục Kiến Vi và Yến Phi Tàng đi Tiết gia đón tết, hai người uyển chuyển từ chối.
Lục Kiến Vi đã quen một mình ăn tết, không muốn vào thời điểm gia đình đoàn viên đi làm phiền người khác.
Yến Phi Tàng chỉ đơn thuần lười đi, có thời gian chi bằng đi luyện đao pháp.
Vân Mộng Hạ Vũ
Từ lúc Lục Kiến Vi chỉ điểm cho hắn, đao pháp của Yến Phi Tàng tiến bộ nhanh chóng, đao pháp phải dùng xuất thần nhập hóa để hình dung.
Hắn một mình đắm chìm trong sự huyền diệu của đao pháp không thể thoát ra, ai cũng không thể làm phiền.
Tiết Quan Hà nói: “Hay là ta ở lại ăn tết với chưởng quầy và Yến đại hiệp?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-212.html.]
“Ngươi về nhà đi.” Lục Kiến Vi cười nói: “Cho ngươi nghỉ ba ngày, nhưng ba ngày này ngươi cũng không được phép lơ là luyện tập.”
Tiết Quan Hà mặt đầy buồn bã: “Nhưng cơm tất niên ai làm cho các ngươi?”
Lục Kiến Vi: “Ta tuỳ tiện làm là được.”
“Nhưng mà…”
“Đừng nhưng mà nữa.” Lục Kiến Vi cười nói: “Ngươi còn nhưng mà thì quà năm mới không có phần của ngươi nữa.”
“Còn có quà sao?!” Tiết Quan Hà mắt sáng cả lên.
Lục Kiến Vi quay người lên lầu cầm theo một hộp gỗ thô sơ, màu sắc đậm, nhìn là biết đồ tốt.
“Ngươi xem như có chút thiên phú luyện đao pháp, học rất nhanh, cũng rất kiên trì, đao này tặng cho ngươi, hi vọng ngươi sẽ trân trọng nó, đối xử với nó như bằng hữu.”
Tiết Quan Hà sửng sốt, hốc mắt lập tức đỏ lên, nước mắt lăn dài, cổ họng đau rát, trong miệng muốn nói nhưng lại không phát ra tiếng.
“Hôm ngươi cãi nhau với Ôn Nại, ta biết ngươi không có ý gì, chẳng qua biết ta phải đi Giang Châu mở tiệm, lo lắng ta sẽ bỏ rơi ngươi, đúng không?”
“Ta…” Tiết Quan Hà đột nhiên quỳ rạp xuống đất, ngẩng đầu ứa nước mắt nói: “Thực xin lỗi chưởng quầy, ta sai rồi, ta không nên nghĩ như vậy.”
Lục Kiến Vi nhẹ nhàng nói: “Trước đó ngươi thấy ta cho A Nhạc một thanh kiếm, nhưng ngươi không có gì, ngươi càng cảm thấy buồn bã và thất vọng đúng không?"
“Là ta quá tham lam, chưởng quầy, những gì chưởng quầy dạy cho ta đã đủ lắm rồi, những sư phụ ta bái trước đó đều không đối xử tốt với ta như vậy, ta đã rất thỏa mãn.” Hắn chân thành nói.
Những ngày này, biểu tình và lời nói của hắn giống nhau, Lục Kiến Vi biết hắn đang nói lời thật lòng.
Ngày hôm đó nàng giả vờ không biết, không chỉ vì xung quanh có nhiều người, mà còn vì nghĩ cho sĩ diện của Tiết Quan Hà, cũng muốn thử tâm tư hắn.
“Học võ không thể thiếu cả thiên phú lẫn ý chí.” Lục Kiến Vi cười nói: “Ngươi học kiếm có thiên phú, có thể kịp thời điều chỉnh cảm xúc và thái độ, những điều này ta đều có thể nhìn ra.”
Tiết Quan Hà càng khóc to hơn.
Cảm giác tội lỗi và cảm động đã lấn át hắn.