Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 227
Cập nhật lúc: 2024-10-05 21:50:31
Lượt xem: 53
"Xùy." A Điều cười khẩy, nhìn thiếu niên ngã trên mặt đất hỏi: "Muốn trị thương sao? Phí khám bệnh mười lượng, tiền thuốc mười lượng."
Hai người: "..."
Nghĩ đi nghĩ lại, có vẻ rất không đáng tin.
A Điều lại quay về phía nữ nhân có ánh mắt âm hiểm hung ác, nói: "Muốn thuốc giải sao? Năm mươi lượng một viên."
Nữ nhân: "..."
Đại hán: "..."
“Chẳng lẽ.” Tiết Quan Hà nói nhỏ: “Trước đây A Điều cô nương đều kiếm tiền bằng cách này?”
Lục Kiến Vi khẽ nhíu mày: "Tiền của khách nhân giang hồ thật dễ kiếm."
Âm thanh của nàng không lớn không nhỏ, vừa vặn mọi người đều có thể nghe thấy, những người còn lại đều không coi trọng, chỉ có hai người Lữ Tào bất giác run lên.
Sao biết không dễ kiếm?
Ngài đã kiếm được hàng trăm ngàn lượng!
Phu thê hai người cảm thấy nàng đang chế giễu mình, đại hán hung hăng giơ đao quát lớn: "Ức h.i.ế.p người quá đáng!"
Đao còn chưa vung ra, nữ nhân lại phun ra một ngụm máu.
Hắn vội vàng xoay người đỡ lấy thê tử, trong mắt hiện lên lo lắng và xót xa, sau đó hung ác lướt qua đám người.
"Các ngươi trộm bảo vật của ta, hại thê tử của ta, Trịnh Nguyên ta không đội trời chung với các ngươi!"
“Trịnh Nguyên?” Tào Háo Tử đột nhiên nói: “Chẳng lẽ hai người các ngươi là Đông Lưu song hiệp?”
Trịnh Nguyên thô lỗ nói: "Đúng vậy!"
"Thất kính, thất kính." Tào Háo Tử chắp tay: "Trịnh tiền bối, Thạch tiền bối, chuyện này ắt là có hiểu lầm gì rồi? Chúng ta thật sự không biết các ngươi mất bảo vật gì."
Thạch Phương cười lạnh: "Hiểu lầm? Tối hôm qua trong khách điếm chỉ có những người này, lễ vật chúc mừng bọn ta muốn tặng Chu lão tiền bối lại không thấy tung tích, nhất định có người lấy trộm! Bọn ta muốn lục soát gian phòng và hành lý, các ngươi lại một mực từ chối, không phải các ngươi thì là ai?”
“Nói đùa, ngươi có bảo vật gì đáng để bổn cô nương phải đi trộm?” Khóe miệng Lữ Hồ Điệp nhếch lên cười châm chọc: “Ai mà biết có phải có bảo vật thật hay không, có thể là các ngươi vu cáo hãm hại người khác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-227.html.]
"Ngươi…" Thạch Phương tức giận chỉ vào mặt hắn, lại phun ra một ngụm máu.
A Điều buồn bã nói: "Thật sự không cần thuốc giải?"
"Độc nha đầu, cút ngay cho ta!" Thạch Phương đẩy một chưởng tới, mang theo nội lực của võ sư cấp năm.
A Điều chỉ ở cấp hai, không thể ngăn cản.
“Đừng hơi một tý lại đánh đánh g.i.ế.c giết.” Lữ Hồ Điệp Điệp vung nhẹ tay áo, ngăn chặn lực đạo lao về phía A Điều: “Thạch tiền bối, cho dù các ngươi có thật sự mất bảo vật thì cũng không nên ngang ngược như vậy.”
Hắn vừa nghe những lời của Tiết Quan Hà, phỏng đoán nha đầu dùng độc này quen biết bọn người Lục Kiến Vi, vì thế ra tay tương trợ.
Trịnh Nguyên hừ một tiếng: "Đó là lễ vật mừng thọ Chu lão tiền bối, đương nhiên phải thật cẩn thận, đề phòng kẻ trộm chạy thoát."
Lúc này chưởng quầy tự mình bưng đồ ăn lên.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Các vị hiệp sĩ, mời dùng bữa."
Lục Kiến Vi cầm đũa lên, thong thả ung dung ngồi ăn, trong khi đó Tiết Quan Hà và Yến Phi Tàng cắm đầu cắm cổ ăn ngấu nghiến.
Mùi thức ăn lan tỏa vào trong viện, tất cả mọi người đều im lặng, toàn bộ đều nhìn chằm chằm vào cửa sổ đang mở ra đằng kia.
Ngay cả tiểu nhị trong khách điếm cũng đang bưng bát dựa vào cửa, vừa húp mì vừa nhìn bọn họ, như là đang chờ bọn họ tiếp tục tranh đấu.
Thạch Phương tức giận đến mức tiếp tục hộc máu, không ngừng thở gấp.
“Phương nương!” Trịnh Nguyên ôm lấy vai ả, vội vàng gọi to.
Hai kẻ bị phu thê bọn họ đả thương đau đớn không chịu nổi, cuối cùng không chịu được nữa cầu cứu A Điều.
A Điều vươn tay: "Một người mười lượng."
Hai người lấy ra mười lượng bạc vụn.
A Điều lấy ngân châm từ trong túi ra, cởi quần áo của bọn họ, trên người lộ ra vết bầm tím, tất cả đều là do nội lực gây ra.
Tay nàng hạ châm rất vững vàng, chỉ một lát sau cơn đau dịu đi, hơn phân nửa vết bầm tím đều biến mất.
Hai người vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Vốn còn nghĩ liều c.h.ế.t một phen, không ngờ thật sự là đại phu!