Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 236
Cập nhật lúc: 2024-10-05 21:50:44
Lượt xem: 60
"Suýt chút nữa ngươi đã làm lỡ chuyện của ta, còn muốn chạy?" Thạch Phương không muốn buông tha cho hắn: "Lục cô nương, xin hãy giao hắn cho chúng ta xử lý, ta muốn nhìn xem, Chu lão tiền bối có thể làm chủ cho chúng ta hay không."
Lục Kiến Vi: "…"
Giết người, đoạt bảo, còn muốn tìm người ta nói lý lẽ?
Bọn họ thật sự cảm thấy Chu lão tiền bối sẽ đứng về phía bọn họ chỉ vì có quan hệ tốt với những khách nhân giang hồ?
Nếu thật sự là như vậy, vậy thì giang hồ thật sự quá thối nát.
"Việc này không liên quan gì đến ta, ta chỉ là người qua đường bị liên lụy vào mà thôi." Thần sắc của Lục Kiến Vi nhàn nhạt nói: "Ta giúp các ngươi tìm đan dược chẳng qua là vì không muốn bị hắt nước bẩn."
Tiết Quan Hà hiểu ý, vội nói: "Chưởng quầy, chúng ta nên lên đường rồi."
"Đi thôi."
Vừa dứt lời, tiểu nhị đã chạy trốn nhanh như chớp, khinh công cực kỳ tinh diệu.
Trịnh Nguyên tức giận đến dậm chân: "Nếu sau này để ta gặp lại hắn, ta nhất định sẽ xé xác hắn thành tám mảnh!"
"Nguyên ca, thời gian không còn sớm, nhanh chóng đi vào thành mừng thọ thôi." Thạch Phương oán hận nói: "Ta có thể đại khái đoán ra hắn là ai, nhất định sẽ có cơ hội trừng trị hắn."
Đoàn người cuối cùng cũng rời khỏi khách điếm.
Chưởng quần của khách điếm đóng cửa viện lại, ngồi bệt xuống đất, nghĩ một lúc càng cảm thấy sợ hãi, cuối cùng khóc rống lên.
Cái nghề này hắn không làm nữa!
Từ khách điếm đi đến Đông Lưu Thành chỉ có một con đường.
Lục Kiến Vi ngồi xe ngựa, những người còn lại cưỡi ngựa, chỉ có A Điều đi bộ tụt lại ở phía sau.
Tiết Quan Hà không đành lòng bèn đánh bạo hỏi ý Lục Kiến Vi: "Chưởng quầy, hay là chúng ta cho A Điều cô nương thuê một vị trí trên xe ngựa?"
Lục Kiến Vi buồn cười hỏi: "Vì sao?"
"Nàng ở phía sau không đuổi kịp chúng ta, như vậy làm sao trả nợ được?"
Tiểu Khách lại lần nữa cảm thán: "Trước kia hắn là một đứa trẻ thật tốt."
"Ngươi thật sự cho rằng hắn vì xót tiền sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-236.html.]
Lục Kiến Vi lại trả lời Tiết Quan Hà: "Ngươi đi hỏi nàng xem."
Tiết Quan Hà giảm tốc độ xe xuống, xoay đầu về phía sau hỏi: "A Điều cô nương, ngươi có muốn ngồi xe không? Đi một chuyến hai mươi văn."
A Điều: "…"
Nàng không trả lời nhưng cũng không từ chối ý tốt của hắn, nhanh chóng gia tăng cước bộ nhảy lên vành xe ngựa, ngồi sóng vai với Tiết Quan Hà.
Hai mươi đồng tiền được bỏ vào thùng xe.
Tiết Quan Hà nhe răng cười, giơ roi quất ngựa tăng tốc độ.
Trên đường bọn họ đến Đông Lưu Thành bắt gặp phu thê Trịnh Thạch đang vội vã đi mừng thọ, muốn chờ sau khi mừng thọ mới đưa thù lao.
Yến Phi Tàng cầm đao ngăn bọn họ lại: "Chúng ta phải nhanh chóng lên đường."
Hai người hết cách, chỉ có thể đi đến tiền trang trước, lấy năm ngàn lượng ngân phiếu giao cho Lục Kiến Vi.
Chỉ nửa ngày ngắn ngủi, Lục Kiến Vi đã kiếm được một vạn lượng, đến cả những người bán hàng rong hai bên đường cũng trở nên rất đáng yêu.
Không có người khác ở đây, cuối cùng Tiết Quan Hà cũng tìm được cơ hội nói chuyện.
"A Điều cô nương, vì sao ngươi lại ở đây?"
A Điều: "Đến Giang Châu."
"Ngươi cũng muốn đến Giang Châu sao?" Tiết Quan Hà vui mừng nói: "Vậy thì sau này đồng hành cùng chúng ta đi. Tiền xe cũng không đắt."
A Điều trầm mặc.
"Đúng rồi, lúc trước ở Vọng Nguyệt Thành ngươi cũng cứu người kiếm tiền như vậy sao?" Tính cách của Tiết Quan Hà rất khó nhịn sự im lặng: "Ngươi thật lợi hại, chờ cứu thêm vài người nữa là có thể trả hết nợ rồi."
"…"
"Ngươi đến Giang Châu làm gì?"
Vân Mộng Hạ Vũ
A Điều: "Kiếm tiền, trả tiền."
"Không phải ngươi nghe được chúng ta muốn đến Giang Châu, vì để trả tiền cho nên mới quyết định đến Giang Châu sao?"
"Ở đâu cũng giống nhau."
Tiết Quan Hà lra vẻ gật gù: "Cũng đúng, chúng ta là khách nhân giang hồ, không phải bốn bể đều là nhà sao, người chưa từng lang bạt giang hồ thì không tính là khách nhân giang hồ."