Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 265
Cập nhật lúc: 2024-10-05 21:51:59
Lượt xem: 50
Tiết Quan Hà buột miệng thốt ra: "Ta không đi! Ta muốn đi theo chưởng quầy!"
"Du Tiệm Thanh có chút ân oán cũ với ta, hắn thấy ta đồng hành cùng ngươi cho nên mới cố tình đổ oan, ý đồ bôi nhọ thanh danh của ta." Yến Phi Tàng đập mạnh thanh đao xuống bàn: "Muốn đến gây sự, trước hết phải hỏi đao của ta trước."
A Điều cũng nắm chặt gói thuốc, mặt không đổi sắc: "Có thêm mấy dược nhân cũng không tồi."
"Bộ xương già này của ta cũng muốn hoạt động một chút." Trương bá xoay xoay xương cổ tay, thu phóng nội kình: "Chưởng pháp mới mà chưởng quầy đã dạy ta còn chưa được sử dụng lần nào."
Lục Kiến Vi ngạc nhiên xen lẫn vui mừng hỏi: "Ngươi có đột phá?"
"Nhờ phúc của ngài, một tháng trước ta đã đột phá đến cấp năm." Trương bá cố nén sự vui mừng trong lòng.
Vào ngày đột phá, lão không kìm được mà đánh sập chuồng ngựa chỉ với một chưởng, không thể không mời thợ thủ công đến sửa chữa một lần nữa.
Lão đã ngừng ở cấp bốn rất lâu rồi, lâu đến mức cho rằng cả đời này lão chỉ có thể làm võ sư cấp bốn, chẳng ngờ dòng đời xô đẩy để cho lão gặp được quý nhân.
"Chúc mừng." Trong lòng Lục Kiến Vi càng thêm vui mừng.
Người xung quanh càng mạnh, việc nàng có thể làm sẽ càng nhiều.
"Chuyện thứ ba." Sắc mặt nàng tươi tắn, mỉm cười nói: "Khách điếm nên kinh doanh như thế nào?"
"Xin chưởng quầy chỉ thị." Biểu cảm của Trương bá cực kỳ nghiêm túc, thật sự lôi giấy bút ra định ghi chép lại.
Ba người Tiết Quan Hà: ???
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-265.html.]
Hành động dường như làm bọn hắn trông có vẻ không nghiêm túc?
Trương bá lại ha ha cười nói: "Người già rồi, trí nhớ không tốt, chỉ có thể dùng bút ghi chép lại."
Lục Kiến Vi không nhịn được cong môi nói: "Lúc tới đây ta có quan sát chung quanh, đối diện khách điếm của chúng ta là y quán, hai bên trái phải là tửu lầu và cửa hàng điểm tâm, vị trí và môi trường cực kỳ tốt, số lượng khách ắt hẳn sẽ nhiều hơn Phong Châu."
"Vậy có phải chúng ta có thể kiếm được nhiều tiền hơn không?" Tiết Quan Hà xoa tay hầm hè, hận không thể khai trương ngay bây giờ.
Lục Kiến Vi cười nói: "Nhưng có một điều, nơi này không hoang vu như Vọng Nguyệt Thành, khách điếm của chúng ta cũng không phải là duy nhất ở trong thành, giá cả cũng không thể giống với trước kia."
"Chưởng quầy, ta đã hỏi thăm về giá cả của các khách điếm khác trong thành, mặc dù chúng ta không phải độc nhất nhưng khách điếm của chúng ta có thể ngắm cảnh sông, tuy rằng nó nằm trong khu phố sầm uất, thế nhưng lại tách biệt, tương đương với việc tìm một nơi yên tĩnh giữa phố thị phồn hoa náo nhiệt, sát bên còn có y quán, tửu lầu và nhiều thứ khác, thuận tiện cho khách nhân vui chơi và khám chữa bệnh. Vì vậy, việc đặt giá cao hơn một chút cũng không hại gì." Trương bá nghiêm cẩn nói.
"Ngươi suy nghĩ thật chu toàn." Lục Kiến Vi khen Trương bá một câu: "Nhưng khách điếm này của chúng ta vừa mới khai trương, không thể quá nổi bật với các khách điếm khác trong thành, đặt giá ở mức trung bình đi."
Trương bá nghiêm túc làm theo: "Vâng."
"Chuyến này ta tới Giang Châu còn có một chuyện quan trọng." Lục Kiến Vi nói ra mục đích của chính mình: "Ta học được một ít y thuật ở sư môn, Giang Châu dân cư đông đúc, có thể sẽ có rất nhiều bệnh nhân, nếu như có bệnh nhân đến cửa hỏi khám thì phải trả thêm phí."
Trương bá hiểu ý, lão không có chút nghi ngờ nào về y thuật của Lục Kiến Vi.
"Chưởng quầy tính toán định giá như thế nào?"
Lục Kiến Vi quay sang Ôn Trứ Chi: "Ôn công tử làm ăn lớn, tất nhiên sẽ có kinh nghiệm trong việc định giá, ngươi có kiến nghị nào không?"
Ánh mắt Ôn Trứ Chi mang ý cười: "Nghe nói Lục chưởng quầy cứu La Thắng, chào giá một vạn lượng, không bằng liền giới hạn theo cái giá này đi."
"Suýt chút nữa quên mất, bọn họ còn chưa trả tiền!" Tiết Quan Hà đột nhiên nhớ tới: "Chưởng quầy, Xích Vân Phong còn thiếu chúng ta một vạn lượng."
Lục Kiến Vi: "Không vội, bọn họ sẽ trả lại sớm thôi."