Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 273
Cập nhật lúc: 2024-10-06 06:51:00
Lượt xem: 43
Quán chủ thổi râu trừng mắt, tức giận nói: "Đưa lễ cái gì? Ngươi nhìn thử trong nhà có thứ gì đáng tiền hay không?"
"Không gửi thì không gửi, ngài hung dữ như vậy làm gì?"
"Ăn cơm xong rồi thì đi sắp xếp dược liệu, có gì hay ho mà nhìn."
“Ồ.” Dược đồng bưng bát xoay người, tiếng pháo nổ đùng đoàng lại thu hút sự chú ý của hắn.
Quán chủ hừ lạnh nói: “Nổ đau hết cả tai.”
“Ngài nói xem, nếu hôm nay không ai tới chúc mừng, có phải bọn họ thật mất mặt hay không?”
“Cửa hàng này bị người ta để mắt đến, chắc chắn không mở được lâu, có tới chúc mừng hay không thì có gì khác biệt chứ?”
“Cũng đúng.”
Vừa dứt lời, đối diện truyền tới âm thanh lảnh lót.
“Kim Đao thương hành tặng một bộ ngọc kỳ lân đã khai quang, một bộ kim thiềm đã khai quang, một bộ bắp cải ngọc đã khai quang, một ngàn lượng bạc trắng, chúc Lục chưởng quầy sinh ý thịnh vượng, tài nguyên cuồn cuộn…”
Không chỉ có người xem náo nhiệt sửng sốt, Lục Kiến Vi cũng ngây ngẩn cả người.
Buổi khai trương nàng không mời ai cả, cũng không có ý định để người ta tới chúc mừng.
Sao bỗng nhiên Kim Đao thương thành lại tới?
Tới tặng lễ là một người trông như quản sự.
Hắn sắc mặt tươi cười, vô cùng chân thành nói: “Lục chưởng quầy, tiểu nhân phụng mệnh của thiếu đông gia tới chúc mừng ngài khai trương đại cát.”
Lục Kiến Vi chắp tay: “Kim thiếu đông có tâm, thay ta cảm tạ lòng tốt của Kim thiếu đông.”
“Lục chưởng quầy khách khí rồi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Đám người tụ tập ngày càng đông, trước cửa Bát Phương khách điếm trở nên rộn ràng náo nhiệt.
Lại có người nâng hộp quà tới.
Đám đông tự phát nhường ra một con đường, nhìn chăm chú vào người tặng lễ.
“Là một cô nương, nhìn quen quá.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-273.html.]
“Đây không phải là quán chủ Bích Liễu võ quán ở thành đông sao?”
“Ý ngươi là Ngụy nữ hiệp, đệ tử cũ của Nhàn Vân sơn trang sao?”
Ngụy Liễu đích thân cầm quà, mặt mang ý cười, đưa hộp quà tới trước ánh mắt kinh ngạc của Lục Kiến Vi.
“Bích Liễu võ quán, chúc Lục chưởng quầy khai trương đại cát, chúc Bát Phương khách điếm tiền vô như nước, làm ăn thịnh vương.”
Lục Kiến Vi thật không ngờ tới, không khỏi mỉm cười: “Đa tạ Ngụy quán chủ, mời vào.”
Ngụy Liễu chớp mắt nhìn nàng, dẫn mấy đệ tử đằng sau vào tiền viện.
Dân chúng vây xem đơ người.
Dược đồng há hốc miệng, sau một lúc lâu mới nói: “Quán chủ, tại sao ta lại nghe thấy “Lục chưởng quầy”? Chưởng quầy của khách điếm không phải là Trương đại hiệp sao?”
Quán chủ hừ nói: “Hôm trước ngươi ra ngoài giao thuốc, không nhìn thấy mấy đại cao thủ đuổi theo Lục chưởng quầy kia vào khách điếm sao, hình như là người của Võ Lâm Minh.”
“Võ Lâm Minh!” Dược đồng khiếp sợ: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó bị đánh gục.” Quán chủ thở dài: “Hiện tại chắc đã bị trói lại rồi.”
Dược đồng không thể tin được nói: “Đó chính là Võ Lâm Minh, Lục chưởng quầy này dám trêu chọc người của Võ Lâm Minh, Trương đại hiệp và Nhạc thiếu trang chủ không sợ bị trả thù sao?”
“Biết đâu người ta có lai lịch lớn thì sao, ngươi xem, tới cả Kim Đao thương hành còn cố ý phái người tới tặng lễ, hơn nữa còn kết giao bằng hữu với đệ tử của Nhàn Vân sơn trang, đây không phải người chúng ta có thể đụng vào.”
Tim dược đồng đập thình thịch: “Quán chủ, ngài không cần quá lo lắng, chỉ cần chúng ta không đắc tội bọn họ là được.”
“Ta không lo lắng chuyện này.”
“Vậy ngài cau mày làm gì?”
Quán chủ: “Bọn họ đắc tội Võ Lâm Minh, nếu Võ Lâm Minh trong cơn tức giận lật đổ khách điếm, ngươi cảm thấy những người đó sẽ bận tâm tới chúng ta sao?”
“Sẽ không.” Dược đồng lắc đầu.
“Cho nên ấy mà, bọn họ đắc tội Võ Lâm Minh, chúng ta khả năng sẽ bị liên lụy, y quán bị hủy là việc nhỏ, mạng không còn thì phải làm sao?”
“Nếu không chúng ta trốn ra ngoài thành đi? Ta có một căn nhà ở nông thôn, đợi phong ba qua đi chúng ta lại về.”
Quán chủ trừng hắn một cái: “Ra khỏi thành đi uống gió Tây Bắc à?”
“Này cũng không được kia cũng không được, ngài nói phải làm sao bây giờ?”