Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 280
Cập nhật lúc: 2024-10-06 06:51:10
Lượt xem: 62
Đạo cụ phòng ngự kiên cố như bàn thạch, nhưng cũng đồng nghĩa với việc tiền ào ào rơi ra khỏi túi.
Lục Kiến Vi cực kỳ đau lòng, lười nói nhảm với hắn.
“Yến Phi Tàng."
Yến Phi Tàng hiểu ý, cầm theo đao, mở cửa đại môn đối đầu chính diện với người tới.
Dáng vẻ hai người đều cao lớn oai hùng, nhưng một người tuổi trẻ tuấn lãng, làn da màu lúa mạch dưới ánh mặt trời tinh tế mang đến cảm giác rắn chắc, một người khác khuôn mặt có phần già nua, hai bên tóc mai chấm hoa râm, khóe mắt đầy nếp nhăn.
So tài cao thấp.
Võ giả đẳng cấp cao có thể bảo trì dung nhan, nhưng khi Hồng Hạ đột phá cấp năm tuổi đã không còn trẻ, bây giờ lão đã hơn năm mươi tuổi, tự nhiên dung nhan không còn như xưa.
Nhưng mà dân chúng bình thường ở tuổi này sớm đã xương cốt gầy gò, làn da nhăn nheo, tuổi già sức yếu, còn lão thì vẫn còn được gọi là đang lúc tráng niên.
Vừa thấy mặt hai người, Hồng Hạ đã biết mình không địch lại.
Lão che dấu khí tức, mắt ưng nhìn chằm chằm Yến Phi Tàng, hỏi: ”Tại hạ Thanh Long Bang Hồng Hạ, các hạ là ai?"
“Yến Phi Tàng."
Hồng Hạ đột nhiên giật mình.
Người luyện đao tuyệt đối không xa lạ với cái tên này.
Lão càng thêm cẩn thận: “Là đao pháp Kinh Đào của Yến thị sao?"
Đao pháp của Yến Phi Tàng gọi là Kinh Đào, tên của đao cũng như vậy, đây là truyền thống của gia tộc bọn họ, dùng để phân biệt thân phận và hành tẩu giang hồ.
Là thiên tài của Yến gia, đao pháp Kinh Đào đã sớm nổi danh võ lâm.
Yến Phi Tàng mặt không chút thay đổi nói: ”Ngươi còn muốn đánh không?"
Hồng Hạ: ”Cũng không đến mức như thế."
Lão có điên mới muốn tự rước lấy nhục.
“Yến tiền bối, xin hỏi phải chăng khuyển tử đang ở trong khách điếm?” Tiền bối không phân tuổi tác, ai đẳng cấp cao người đó là tiền bối.
“Ừm."
“Khuyển tử tuổi trẻ khí thịnh, có lẽ là không cẩn thận trêu chọc đến ngài, ta thay hắn tạ lỗi với ngài, không biết ngài có thể giơ cao đánh khẽ, tha thứ cho hắn không hiểu chuyện hay không?"
Bang chủ đệ nhất bang phái tại Giang Châu lại đang ăn nói khép nép cầu xin một tiểu nhị khách điếm, việc này khiến cho đám người sợ đến mức cằm sắp rớt xuống đất.
“Ngay cả bang chủ cũng phải e dè, rốt cuộc người này là ai?” Dược đồng vịn cửa, không khỏi kinh hãi nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-280.html.]
Quán chủ cũng sửng sốt nói: ”Giang hồ đệ nhất đao khách, cao thủ cấp sáu, ngươi nói xem hắn có thân phận gì?"
“Cấp sáu...”Dược đồng ngập ngừng nói: “Sao võ sư cấp sáu lại làm tiểu nhị của một khách điếm? Thật không thể tin được."
Quán chủ cau mày nói: ”Lúc trước ta đã nhìn lầm, nghĩ là Trương Cao Chúc tự cao tự đại dám đắc tội Thanh Long Bang."
Dược đồng: “Nếu vậy thì chẳng phải Bát Phương khách điếm mới là thế lực mạnh nhất Giang Châu Thành hay sao?"
“..."
“Ta nói không đúng à?"
“Có thể khiến cho Yến Phi Tàng cam tâm làm tôi tớ, chưởng quầy này đúng là không thể xem thường, thế nhưng thế lực mạnh yếu còn phải xem số lượng. Tuy bang chủ của Thanh Long Bang chỉ mới cấp năm, nhưng thủ hạ của lão cũng mấy ngàn người, nàng có thể mạnh đến mức vượt qua mấy ngàn người sao?"
“Nàng còn lợi hại hơn đệ nhất đao khách, cũng không phải là không có khả năng."
“Nàng còn dám đắc tội cả Võ Lâm Minh."
“Cũng đúng."
Yến Phi Tàng không trả lời ngay mà xoay người, mặt hướng về cửa lớn sảnh đường.
Hồng Hạ nhìn theo ánh mắt của hắn.
Ngoài cửa sảnh đường có nữ tử dung mạo thanh tú xuất trần, bọn người Trương Cao Chúc, Ngụy Liễu bên cạnh đều lấy nàng làm trung tâm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lão càng nhìn không ra thực lực của nàng!
Khách nhân giang hồ bình thường có thể cảm ứng đẳng cấp nội lực lẫn nhau, không phát hiện ra chỉ có hai nguyên nhân.
Một là đối phương không hề có nội lực, hai là nội lực của đối phương vượt xa mình. Đương nhiên cũng loại trừ người có tuyệt kỹ có thể che dấu nội lực.
Hồng Hạ là một lão giang hồ, không giống người trẻ tuổi lỗ mãng, lão có kiến thức rộng rãi, cũng là kẻ đa nghi.
Yến Phi Tàng không ngốc, Trương Cao Chúc cũng không ngốc.
Có thể làm cho hai người này cam tâm ở khách điếm làm tiểu nhị, nữ chưởng quầy này tuyệt đối không phải hạng người tầm thường.
“Tại hạ Thanh Long Bang Hồng Hạ, xin ra mắt tiền bối."
Trước kia lão có thể hạ mình làm cháu trai, hiện tại vẫn có thể cúi mình.
Đã lâu rồi Lục Kiến Vi không gặp được người thức thời như vậy, nàng cảm thấy rất vui vẻ, không khỏi lộ ra nụ cười hiền lành, giọng điệu cũng mềm mại ôn hòa hơn bình thường.
“Tại hạ họ Lục, là chưởng quầy của nơi này. Hồng bang chủ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. ”
“Lục chưởng quầy chê cười rồi.” Hồng Hạ thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận hỏi: “Khuyển tử lỗ mãng, đã chọc phải Lục chưởng quầy, Hồng mỗ thay hắn tạ tội."
Lục Kiến Vi: ”Cũng không tính là trêu chọc, chỉ là luận bàn mấy chiêu với tiểu nhị trong khách điếm, vô ý làm mất vũ khí của hắn, cho nên hiện tại còn đang thương tâm rơi lệ."
Bá tánh xung quanh: ???