Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 289

Cập nhật lúc: 2024-10-06 06:51:23
Lượt xem: 53

Nhạc Thù là người nhanh mồm nhanh miệng: “Nếu sau này Ôn công tử cưới vợ thì sẽ như thế nào?”

Mọi người: “……”

Câu hỏi hay bọn họ cũng muốn biết.

Ôn Trứ Chi bị làm cho nghẹn họng.

“Cái gì mà sẽ như thế nào?” A Nại không rõ: “Công tử cưới vợ thì ta không thể chăm sóc cho công tử được nữa sao?”

Tiết Quan Hà chế nhạo: “Sau khi phụ mẫu của ta thành thân, mẫu thân ta sẽ chăm lo nhà cửa, tiền bạc trong nhà toàn bộ đều đưa cho mẫu thân ta quản lý, nếu Ôn phu nhân tương lai không thích cho ngươi tiền tiêu vặt thì ngươi tính sao?”

“Ta cũng đâu có tham tiền, tất cả những gì ta làm chỉ vì muốn chăm sóc công tử.” A Nại vội vàng thề thốt: “Công tử, nếu sau này ngài cưới vợ, ta sẽ chăm sóc cho cả ngài và phu nhân luôn!”

Mọi người đều thấy buồn cười.

Ôn Trứ Chi bật cười: “Ừm, ta biết rồi.”

Hôm sau, tin Thanh Long Bang đến gây chuyện ở Bát Phương khách điếm thất bại ê chề nhanh chóng truyền khắp Giang Châu Thành, Bát Phương khách điếm trở thành đề tài tám chuyện mới trong bá tánh.

Khách điếm thần bí, chưởng quầy cao thâm, đao khách đệ nhất vang danh khắp giang hồ, còn có thiếu trang chủ và quản gia của Bạch Hạc sơn trang đều khiến người ta nảy sinh tò mò.

Không ít người chạy tới hóng chuyện, nhưng không dám tới gần, chỉ chen chúc ở đằng xa.

Cũng bởi vậy, khi phu thê Giang đông gia xuất hiện, tiếng bàn tán càng thêm xôn xao.

Dược đồng trong y quán lại bắt đầu chạy ra ngoài xem.

“Có cái gì hay mà xem.” Quán chủ thúc giục hắn: “Người bệnh mới nhận hôm qua tới giờ đút thuốc rồi, đi mau đi.”

Dược đồng chu miệng: “Trước khi ngươi thức dậy ta đã đút xong rồi. Đúng rồi, vị công tử kia nói hắn muốn ở lại đây tự mình chăm sóc huynh trưởng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-289.html.]

“Ta biết rồi, cũng đâu phải chuyện gì mới, kêu hắn nhớ trả tiền.” Quán chủ xua tay rồi vuốt râu cười trộm: “Huynh trưởng của hắn bị thương không nhẹ, cũng phải mười ngày nửa tháng mới khỏi..”

Dược đồng: “Quán chủ! Là Giang đông gia! Hắn tới khách điếm!”

“Ngươi nói cái gì?” Quán chủ kinh ngạc nghểnh đầu nhìn: “Đúng thật là Giang đông gia! Không phải bệnh của hắn vẫn chưa trị hết sao? Sao đột nhiên lại khỏe rồi? Khí sắc của Giang phu nhân cũng không tồi, thật kỳ quái.”

“Bệnh của Giang đông gia, đại phu khắp thành đều đã xem qua, quán chủ cũng từng khám cho hắn, không phải nói không cứu được sao?” Trên mặt dược đồng tràn đầy nghi ngờ.

“Nhìn ta làm gì? Là trị không hết chứ không phải y thuật của ta không tinh.” Quán chủ bỗng nhiên nhớ tới: “Hôm qua sau khi Hồng bang chủ rời đi, có một vị cô nương trong khách điếm đi theo, có lẽ nào?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Dược đồng nói thầm: “Nói không nhìn mà ngươi lại quan sát chi tiết như vậy.”

“Rốt cuộc là chuyện như thế nào?” Quán chủ tò mò đến mức ruột gan cồn cào: “Rõ ràng bệnh của Giang đông gia trị không dứt, taioj sao đột nhiên lại khỏe rồi?”

“Các ngươi đang nói gì vậy?” Một giọng nói đột nhiên xuất hiện từ sau lưng, dọa hai người nhảy dựng.

Dược đồng vỗ vỗ ngực: “Công tử, ngươi đi đường không phát ra tiếng sao?”

“Các ngươi đang rình trộm khách điếm?” Thiếu niên dùng ánh mắt kỳ dị nhìn chằm chằm hai người họ.

“Không phải rình trộm, là xem quang minh chính đại.” Dược đồng giải thích: “Nghe khẩu âm của ngươi, chắc là người Giang Châu đúng không? Vậy chắc là biết Giang đông gia của Như Quy khách điếm?”

“Ta biết, nhưng có chuyện gì sao?”

“Khoảng thời gian trước hắn đột nhiên bệnh nặng, toàn bộ đại phu trong thành đều nói không sống được bao lâu, nhưng vừa rồi chúng ta thấy hắn cùng với phu nhân đi vào khách điếm đối diện!”

“Chứng tỏ là đã bệnh đã trị khỏi.”

“Nhưng toàn bộ đại phu trong thành đều nói không trị được.”

“Thiên hạ đâu phải chỉ Giang Châu mới có đại phu.”

Quán chủ lắc đầu: “Ta không dám tự xưng y thuật bản thân cao minh, nhưng đại phu giỏi trong thành Giang Châu cũng không hiếm, có bệnh nào là chưa từng thấy qua? Trị không hết là một chuyện, không biết nguyên nhân bệnh lại là chuyện khác.”

Loading...