Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 311
Cập nhật lúc: 2024-10-06 06:53:55
Lượt xem: 78
“Hiểu lầm đã được giải quyết, có thể uống thuốc được chưa?” Lục Kiến Vi chế nhạo: “Có muốn gọi Hàn sứ của các ngươi tới không?”
“Không cần không cần.” Mặt Phùng Viêm đỏ bừng, bật dậy, bưng chén lên uống ừng ực.
Sau khi uống xong, cảm giác đau âm ỉ ở n.g.ự.c dần dần giảm xuống, đan điền với kinh mạch có cảm giác nóng nhè nhẹ.
Hắn kinh ngạc nói: “Ta không thành phế nhân sao?!”
“Thượng sứ, ngài đang nói gì vậy?” Trịnh Đại Lộ chạy vào: “Là Lục chưởng quầy đã ra tay cứu ngài.”
Phùng Viêm vô cùng cảm kích: “Lục chưởng quầy, ngài đã cứu ta hai lần.”
Lần trước ở khách điếm, nếu không có Lục Kiến Vi bảo vệ thì ba người bọn họ không thể nào bảo toàn được tánh mạng khỏi các thế lực như Thiên Lí Lâu và Hắc Phong Bảo.
Lục Kiến Vi: “Hàn sứ của các ngươi trả tiền, ta chỉ nhận tiền làm việc mà thôi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Phùng Viêm: Đây sao gọi là nhận tiền làm việc được, đây là chuyện dù cho có nhận nhiều tiền cũng không làm được mới đúng!
Bát Phương khách điếm trôi qua những ngày tháng yên bình, giang hồ từ phố to ngõ nhỏ xôn xao tin tức.
Đệ tử Võ Lâm Minh đuổi g.i.ế.c Lục Kiến Vi, ngược lại bị bao vây ở Bát Phương khách điếm. Thanh Long Bang tới cửa chịu ngược, lại chật vật dâng lên mấy xe lễ vật, tử y sứ của Huyền Kính Tư tới cửa cầu y, Lục Kiến Vi ra tay loại bỏ nội lực cấp sáu trong cơ thể, thanh y sứ thoát khỏi nỗi đau kinh mạch đứt thành từng khúc.
Ngoại trừ hai điều đó, còn có hai điều khác khiến cho những khách nhân giang hồ phải chú ý.
Lục Kiến Vi là ai?
Chiến lực của đệ tử Võ Lâm Minh nát như vậy từ bao giờ?
Chắc chắn là thanh y sứ chỉ bị thương nhẹ, đến Thần Y Cốc cũng không dám thổi phồng lên như vậy.
Trên đường tới gần Giang Châu Thành, có mấy người thúc ngựa chạy như bay, phía sau kéo theo một chiếc xe ngựa.
Mặt La Liên Hoàn lộ vẻ gấp gáp.
“Ta từng nói Lục chưởng quầy có thể cứu được sư huynh, các ngươi không chỉ không tin, còn trì hoãn thời gian dài như vậy, còn khiến sư huynh phải chịu khổ!”
Cát trưởng lão thở dài nói: “Khi đó rõ ràng Du thiếu hiệp muốn tróc nã Lục Kiến Vi, nếu chúng ta tìm nàng cứu người, Võ Lâm Minh sẽ nghĩ như thế nào?”
“Quan tâm bọn họ nghĩ như thế nào?” Cặp mày lá liễu của La Liên Hoàn dựng ngược: “Bọn họ vô dụng, không điều tra ra được hung thủ hại c.h.ế.t ba sư huynh, xong việc lại muốn tìm người gánh tội, đúng là vô sỉ không chịu nổi!”
Cát trưởng lão: “Chẳng qua là Du thiếu hiệp hành sự lỗ mãng, không phải sau khi xảy ra chuyện Võ Lâm Minh đã quyết định đến Giang Châu chuộc người nhận lỗi rồi sao?”
“Hừ, vụ án của Chu gia kéo dài đến tận bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì, người của Võ Lâm Minh toàn bộ đều vô dụng như thế sao?”
“Liên Hoàn, ăn nói cẩn thận.” Cát trưởng lão bất lực nói: “Đến Giang Châu, không chừng chúng ta sẽ gặp phải người của Võ Lâm Minh, ngươi không được phép ăn nói không có chừng mực.”
La Liên Hoàn tức giận nói: “Biết rồi, ta cũng không có ngốc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-311.html.]
Sau đó lại lầm bầm: “Bản thân hành sự vô năng còn không cho người ta nói, đúng là ngang ngược vô lý!”
Cát trưởng lão: “...”
May mà một đường không xảy ra sơ suất, đám người Xích Vân Phong thúc ngựa chạy như bay, Giang Châu Thành đã gần ngay trước mắt.
Lục Kiến Vi dùng xong bữa sáng, nghe thấy ngoài cửa có tiếng chim khách hót vang.
Hôm nay nhất định sẽ có chuyện tốt tới cửa.
“Ngươi bị làm sao vậy?” Ngoài chuồng ngựa truyền đến giọng nói bất đắc dĩ của thiếu niên: “Không phải xúc phân ngựa như thế, phải làm như thế này… học được chưa?”
“Làm như thế nào chẳng giống nhau?”
“Không giống! Làm như ngươi không chỉ lãng phí thời gian mà còn không sạch nữa.”
“Ta chỉ biết trộm đồ chứ làm gì biết phải xúc phân như thế nào.”
Nhạc Thù hừ nhẹ: “Ta nghe Hàn sứ nói Thiên Diện Thần Thâu có thể ngụy trang hoàn hảo thành bất kỳ ai, nếu ngày nào đó ngươi phải ngụy trang thành một mã phu, mà ngươi thì ngay cả rửa sạch chuồng ngựa còn không biết, người khác nhìn một cái là vạch trần ra ngay.”
Lương Thượng Quân im lặng một lúc, vẻ mặt nghiêm túc lạ thường.
“Ngươi nói rất có lý, dạy lại ta lần nữa đi.”
Sáu người trong chuồng ngựa: “...”
“Ngươi có thật là Thiên Diện Thần Thâu không?” Du Tiệm Thanh kinh ngạc hỏi.
Lương Thượng Quân trừng hắn một cái.
“Câu hỏi vớ vẩn gì đây?”
Đầu của Du Tiệm Thanh bù xù, lọn tóc cũng bắt đầu rối lại thành từng chỏm treo lủng lẳng trước trán, nhìn qua trông cực kỳ bẩn thỉu chật vật, không còn chút phong thái uy phong lỗi lạc nào của đệ tử Võ Lâm Minh.
Nếu chỉ có một mình hắn, nhất định hắn đã nổi điên từ lâu rồi.
Đương nhiên, cho dù là vậy thì hiện tại trạng thái tinh thần của hắn cũng có xu hướng điên khùng.
Sự xem thường của Lương Thượng Quân đối với hắn là một đả kích lớn.
“Ngươi có ý gì? Ngươi khinh thường ta đúng không?”
Lương Thượng Quân ngẩn người, nhịn không được cười ha ha.
“Lạ lắm sao, người khinh thường ngươi còn chưa đủ nhiều?”
“Ta chính là đệ tử của Võ Lâm Minh!” Du Tiệm Thanh gằn giọng nói.
Tay Lương Thượng Quân dùng sức, một đống phân ngựa bay vào mặt hắn, hắn sợ tới mức nghiêng đầu, mạo hiểm né tránh.