Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 316
Cập nhật lúc: 2024-10-06 06:54:03
Lượt xem: 67
Cát trưởng lão ho nhẹ một tiếng: “Khi đó Hàn Khiếu Phong cũng mặt, có thể đả thương cấp dưới của Hàn Khiếu Phong ngay trước mắt hắn cũng xem như thành công rồi.”
“Rốt cuộc người ra tay là ai mà còn lợi hại hơn cả Hàn sứ?” Nhạc thù hỏi.
Cát trưởng lão: “Nghe nói là Hạ Hoài Cốc của Thiên Lí Lâu.”
“Nghe có hơi quen tai.”
Tiết Quan Hà cả kinh nói: “Có phải là người đón Lam tiền bối đi ở Phong Châu không? Hắn thế mà lại lợi hại hơn cả Hàn sứ?”
“Thiên Lí Lâu có nhiều người.” Cát trưởng lão công bằng nói một câu.
“Nhiều người ức h.i.ế.p ít người, vậy mà cũng lấy làm hãnh diện?” Nhạc Thù căm giận nói thầm, sau đó quay về phòng bếp làm việc.
Không lâu sau, A Điều ra khỏi phòng khám bệnh.
Ba người La Liên Hoàn chạy vào xem xét La Thắng, thấy mặt hắn đã hồng hào lại, hơi thở ổn định, nội tâm không khỏi cảm thấy yên tâm hơn hẳn.
Nhân mấy ngày La Thắng cần phải điều dưỡng, đám người Xích Vân Phong quyết định ở lại khách điếm.
Mỗi người ở một gian thứ phòng.
Ăn xong cơm trưa, Lục Kiến Vi trở về phòng tu luyện.
Dường như cảm nhận được gì, nàng đột nhiên mở mắt.
Đúng lúc Tiểu Khách nhắc nhở: “Vi Vi, có vài cao thủ đang tới gần.”
“Ừm.” Lục Kiến Vi ngưng thần do thám: “Ba kẻ cấp sáu, bốn kẻ cấp năm.”
Có kẻ đi đường bộ, có kẻ lại đi đường thủy, thậm chí còn có một người độn thổ.
Kẻ độn thổ không quan tâm, trực tiếp xâm nhập vào tiền viện khách điếm, đang định từ dưới đất chui lên thì bị một luồng sức mạnh khủng bố ầm ầm đè xuống, chỉ mới ló ra được đỉnh đầu đã chìm vào lại trong đất.
Lầu ba truyền đến giọng nữ mềm nhẹ.
“Thích độn thổ thì cứ ở dưới đó luôn đi.”
Tên độn thổ: “...”
Bát Phương khách điếm quả nhiên danh bất hư truyền!
“Lục chưởng quầy thứ lỗi, ta ở dưới đất nhất thời không tìm đúng hướng, bất cẩn chạy đến đây, ngài đại nhân đại lượng cho ta được trồi lên đi.”
Lục Kiến Vi: “Phạt một ngàn lượng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-316.html.]
“Ta đưa ta đưa!”
Sức mạnh lập tức biến mất, người độn thổ chui từ dưới đất lên, dáng người hắn thấp bé, chỉ cao bằng nửa người thường, búi tóc thắt ngược lên trời, chỉ có thể nói là ngoại hình không giống bình thường.
“Cái đồ phá của này!” Một người từ nóc nhà vọt xuống, nổi giận đùng đùng nói: “Một ngàn lượng biết phải kiếm tới khi nào!”
Người tới dáng người mỏng manh như trang giấy, hạ mình đáp xuống ngoài sân khách điếm.
Nói hắn như trang giấy, không phải bởi vì hắn uyển chuyển nhẹ nhàng, mà bởi vì hắn gầy bằng nửa người thường, nhìn nghiêng chỉ thấy cơ thể mỏng dính, nhìn từ chính diện lại là một quái vật xương khô.
Lục Kiến Vi ở trong phòng lật xem tập tranh ác nhân.
Hai người này không nằm trong sách.
“Âm Sơn nhị quỷ!” Du Tiệm Thanh không khỏi thốt lên.
“Tiểu tử, coi như ngươi có chút mắt nhìn.” Giọng của người giấy khàn đặc khó nghe, quay mặt về hướng lầu chính: “Ta là quỷ c.h.ế.t đói.”
“Ta là quỷ độn thổ.”
Lục Kiến Vi: “...”
Người kỳ quái, tên cũng kỳ quái.
Những cao thủ còn lại đã đến ngoài sân, thấy quỷ độn thổ bị phạt tiền cho nên bọn họ cũng không dám tùy tiện xâm nhập.
Lục Kiến Vi hỏi: “Mấy vị tới đây có chuyện gì?”
“Chúng ta tới Giang Châu Thành du ngoạn, tính ở quý khách điếm vài ngày.” Giọng nói sắc nhọn của quỷ độn thổ vang lên: “Lục chưởng quầy có đủ phòng không?”
Lục Kiến Vi cười khẽ một tiếng: “Còn bốn gian thứ phòng, hai gian thượng phòng, các ngươi có bảy người e là không đủ.”
Quỷ độn thổ: “Ta ở cùng một phòng với quỷ c.h.ế.t đói!”
Một hắc y nữ nhân tiến lên nói: “Cho ta một gian thượng phòng.”
“Thượng phòng là của ta.” Một đại hán thô to cầm đao bước vào: “Không ai được giành với lão tử!”
“Của ta!”
“Của ta!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Mấy người bọn họ đều muốn giành lấy thượng phòng, cãi nhau túi bụi, nhưng không ai dám động thủ.
Thẻ bài phía bên phải cửa vào viết rất rõ ràng — trong khách điếm cấm ẩu đả.
Nếu không có thẻ bài ở đó, họ đã sớm đánh nhau long trời lở đất rồi.