Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 324
Cập nhật lúc: 2024-10-06 06:54:14
Lượt xem: 37
Những tin đồn tương tự dần chiếm thế thượng phong.
Tiết Quan Hà đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn, nghe thấy thế lòng đầy tức giận trở lại khách điếm.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ai trêu chọc ngươi?” A Nại dựa vào cây cột trên hành lang, hai tay khoanh trước n.g.ự.c nhướng mày nói: “Môi trề đến nỗi sắp treo được cả chai dầu rồi.”
Tiết Quan Hà liền thuận miệng kể cho A Nại nghe về những tin đồn bên ngoài, sau khi nói ra cơn giận cũng giảm bớt phân nửa, cuối cùng nói: “Bọn họ thật quá đáng, rõ ràng là Võ Lâm Minh vô lý trước, kết quả lại nói là Bát Phương khách điếm không biết cư xử, là Võ Lâm Minh hào phóng không so đo với chúng ta.”
“Hầy.” A Nại thở dài.
Tiết Quan Hà: “Ngươi có ý gì?”
“Ngươi đó, nên ra ngoài thường xuyên hơn đi, có thế mới biết những tin đồn như thế này chẳng thấm vào đâu.”
“Đây chỉ là bôi nhọ.”
“Hắt nước bẩn là chuyện nhỏ, trên giang hồ còn hàng tá án diệt môn, đương sự lại chẳng thể kêu oan kia kìa.”
“Cũng đúng.” Tiết Quan Hà ngẫm nghĩ cảm thấy lời A Nại nói có lý: "Vụ án Chu gia còn chưa có tin tức gì.”
“Võ Lâm Minh vừa chuộc lại người, có lẽ sẽ không hành động quá lộ liễu.” A Nại nhíu mày chợt nói: "Nhưng Lục chưởng quầy nhà ngươi cũng coi như không bị thiệt, được nổi danh thiên hạ rồi.”
“Nhưng đâu phải thanh danh tốt.”
“Cũng không phải tất cả mọi người đều mắt mù tai điếc.”
“Thật sao?”
“Thật.” A Nại nhịn cười: "Người dễ lừa như ngươi thật sự hiếm thấy.”
“Cút!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-324.html.]
Cát trưởng lão của Xích Vân Phong mấy hôm nay cũng đang dò la tin tức từ bốn phương tám hướng, sau khi nghe được thông cáo của Võ Lâm Minh, lão âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trong mắt người biết chuyện, tuy hành động này của Võ Lâm Minh không đủ lỗi lạc, nhưng cũng cho thấy tạm thời sẽ không thành kẻ địch với Bát Phương khách điếm.
Bọn họ tới tìm Lục chưởng quầy xin khám bệnh, sẽ không bị Võ Lâm Minh giận chó đánh mèo.
Sau khi giải trừ nội lực, vết thương của La Thắng khôi phục cực nhanh, chỉ qua mấy ngày hắn đã có thể xuống giường đi lại.
Sau khi biết là Lục Kiến Vi cứu hắn, La Thắng chống đỡ thân thể bệnh tật, hành đại lễ với Lục Kiến Vi.
Trong lúc hôn mê, không phải hắn không có chút cảm giác nào với bên ngoài.
Đan điền và kinh mạch không có lúc nào là không đau đớn, cơn đau vô tận ngấm ngầm tiêu diệt mọi hi vọng, khiến hắn mấy lần mất đi ý chí sinh tồn.
Nếu kết quả cuối cùng sẽ trở thành một phế nhân, chi bằng kết thúc nỗi đau này sớm hơn.
Bọn họ từng cầu qua y sư trong Xích Vân Phong, y sư bất lực; bọn họ lại tới tìm các trưởng lão cấp cao trong nội môn giúp đỡ, trưởng lão không muốn mạo hiểm; bọn họ lại tới Thần Y Cốc cầu xin, Thần Y Cốc uyển chuyển từ chối.
Đến khi Liên Hoàn sư muội quyết tâm tới Giang Châu.
Đối với La Thắng mà nói, đây là một tia hi vọng cuối cùng.
Hắn rốt cuộc cũng được cứu.
Ân cứu mạng, không có gì báo đáp.
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời như thiêu như đốt chiếu xuống sân.
La Thắng được sư đệ dìu, lúc này đang thong dong tản bộ tới tiền viện.
Một nữ nhân mặc đồ đen bỗng chặn trước mặt hắn.
Là khách nhân trong khách điếm.
Nữ nhân gò má thon gầy, hốc mắt sâu, tướng mạo trông có vẻ sắc bén khắc nghiệt, không dễ tiếp cận.