Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 333
Cập nhật lúc: 2024-10-06 18:02:26
Lượt xem: 57
"Ôn công tử, khi nào thì ngươi trở về?"
A Nại cười trêu chọc hắn: "Trở về cái gì cơ? Chúng ta sống ở Nam Châu."
"Ồ, vậy rất mong chờ lần sau các ngươi lại đến." Nhạc Thù lại nhìn sang Ôn Trứ Chi, chân thành nói: "Ôn công tử, cảm ơn ngươi vì đã dạy dỗ ta trong khoảng thời gian này, ta nhất định sẽ học tập thật tốt."
Ôn Trứ Chi khẽ gật đầu, nở nụ cười ôn hòa.
"Các vị, tạm biệt."
Một bọc tay nải được ném thẳng lên đùi hắn.
Ôn Trứ Chi sửng sốt ngẩng đầu nhìn lên.
Lục Kiến Vi đứng dựa vào cửa viện, trên mặt có phản chiếu màu vàng kim của mặt trời, cả người nhìn qua xinh đẹp thoát tục.
"Tặng cho các ngươi một ít dược và một bộ tụ tiễn."
Đuôi mắt Ôn Trứ Chi cong lên ý cười, gương mặt xanh xao ốm yếu càng có thêm sinh khí, đôi mắt màu hổ phách phản chiếu bóng dáng của nữ tử.
"Đa tạ."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Lục chưởng quầy, tụ tiễn là tặng cho ta sao?" A Nại kinh hỉ nói: "Đa tạ ngươi nhiều nhé."
A Nại nói xong thì nhảy lên vành xe ngựa, nắm chặt roi, giơ cao lên.
"Công tử, xuất phát thôi."
Tuấn mã hí vang một tiếng, từ từ nhấc chân chạy nhanh đi mất.
Nhạc Thù lưu luyến nhìn theo bóng bọn họ rời đi.
"Không biết khi nào bọn họ lại đến?"
"Đúng vậy." Tiết Quan Hà cảm thán: "Vị khách hào phóng giống như Ôn công tử rất hiếm thấy."
Hai mươi vạn lượng mà mắt cũng không chớp cái nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-333.html.]
Lục Kiến Vi trở về phòng, tiếp tục tu luyện và học tập y thuật.
Những người còn lại đang nghiêm túc chuẩn bị cho việc bảo vệ khách điếm.
Sau khi nghiên cứu kỹ càng, Nhạc Thù đã am hiểu tường tận quy tắc vận hành Sáo Trận, căn cứ vào đặc điểm kỹ năng của từng người mà bố trí cực kỳ chi tiết, đồng thời giảng giải cho họ một cách dễ hiểu nhất có thể.
"Chúng ta giao tiếp bằng tiếng còi, một tiếng ngắn để tấn công, một tiếng dài để rút lui, một tiếng ngắn và một tiếng dài là để di chuyển vị trí. Mọi người đã hiểu chưa?"
Mọi người gật đầu.
Trương bá trong lòng lại vui mừng, Nhạc Thù gặp phải kiếp nạn khi mới mười hai tuổi, khi đó hắn ngây thơ lại yếu ớt, cả đường bôn ba đến Phong Châu, được Lục chưởng quầy thu nhận và dạy dỗ mới có thể nhanh chóng trưởng thành, trở thành một nam tử hán có trách nhiệm.
Sang năm mới, Nhạc Thù hiện tại đã mười ba tuổi.
Thiếu niên mười ba tuổi hiện giờ đang rất nỗ lực để bảo vệ ngôi nhà thứ hai của mình.
Sau khi cuộc họp nhỏ kết thúc, Yến Phi Tàng kéo Tiết Quan Hà ra sông luyện đao. Hai người mỗi người chiếm một bên mũi thuyền, bắt đầu kịch liệt thảo luận ở giữa sông.
Yến Phi Tàng đã luyện đao nhiều năm, một thanh Kinh Đào làm kinh sợ giang hồ, nhát c.h.é.m đi xuống thoải mái, bọt sóng cuồn cuộn.
Tiết Quan Hà chỉ mới luyện đao được vài tháng, kinh nghiệm ít ỏi, nhưng với sự kết hợp của võ kỹ đỉnh cao, trong tình huống không cần dùng đến nội lực, chỉ với đao pháp, hắn cũng có thể một mình đánh lui Yến Phi Tàng.
Đương nhiên, trong đó cũng có nguyên nhân là do Yến Phi Tàng nương tay chỉ điểm hắn.
Sau mấy hiệp, Yến Phi Tàng thu đao.
"Đao pháp của ngươi rất tốt, nhưng thiếu đao ý." Hắn dùng vỏ đao chỉ chỉ vào n.g.ự.c của Tiết Quan Hà: "Nơi này không có lực."
"Ta hiểu rồi, cảm tạ Yến đại ca đã chỉ điểm." Tiết Quan Hà biết rõ khuyết điểm của chính mình, hắn vẫn chưa chân chính lang bạt giang hồ, chưa mài giũa ra đao ý đặc biệt của bản thân.
Đao của hắn quá mềm yếu.
Trong phòng cho tiểu nhị, A Điều đang chuyên tâm sắp xếp thuốc bột và phấn độc trên bàn, chỉ cần những người đó bước vào khách điếm, nàng sẽ cho bọn họ biết thế nào gọi là hối hận.
Không lâu sau, Nguỵ Liễu nôn nóng chạy tới khách điếm.
"Lục tỷ tỷ, ta nghe nói, ta nghe nói…"
"Nghe nói có người tin vào Cực Địa Kim Tằm muốn thảo phạt ta, đòi lại công đạo cho thảm án ở Chu gia?" Lục Kiến Vi trấn an nàng: "Đừng lo lắng, sẽ không có việc gì đâu."