Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 338
Cập nhật lúc: 2024-10-06 18:02:34
Lượt xem: 50
"Nghe được và nhìn thấy là hai chuyện khác nhau, ta không muốn phá hủy hình tượng bản thân vất vả dựng nên."
Tiểu Khách lười không thèm để ý đến nàng.
Càng ngày càng có nhiều khách nhân giang hồ gia nhập trận chiến trong trận pháp, trận pháp đã xuất hiện xu thế sụp đổ, nội lực của Yến Phi Tàng và những người khác cũng sắp thấy đáy.
Nhưng các khách nhân giang hồ lại cuồn cuộn không ngừng.
Nhạc Thù nhìn thoáng qua lầu ba.
Một ánh đèn đột nhiên sáng lên, chiếu sáng cả một góc bầu trời đêm.
Hắn nhanh chóng quyết định thổi còi. Các tiểu nhị lần lượt rút lui về hành lang.
Lục Kiến Vi đùa nghịch bấc đèn, ngọn lửa càng dài càng sáng.
"Tiểu Khách, số bạc mà ta kiếm được từ việc sử dụng đạo cụ ngụy trang, tất cả đều được chuyển vào tài khoản cá nhân của ta phải không?"
"Đúng vậy."
"Vậy thì tốt rồi."
Cây kéo bạc rơi xuống khỏi mặt bàn tạo ra âm thanh trầm đục.
Lục Kiến Vi lấy đạo cụ ra, nhẹ nhàng đeo nó lên trên mặt. Thay vì nói là đạo cụ, dùng từ mặt nạ để hình dung thì chuẩn xác hơn.
Chất liệu mặt nạ cực mỏng, dung hợp một cách hoàn mỹ với khuôn mặt.
Nàng đã thay sẵn một bộ trang phục màu đen gọn nhẹ, tất cả trang sức đều đã gỡ xuống, trong tay cầm một thanh trường kiếm.
Từ sau khi màng mua Sơ Tinh Kiếm, nó vẫn luôn bị đóng bụi trong ba lô hệ thống.
Tối nay nhất định phải phong hầu uống máu.
Trận pháp ầm ầm đổ nát, tinh thần của các khách nhân giang hồ chấn động, tất cả đều âm thầm vui mừng khi công phá được phòng ngự của khách điếm.
Trong mắt bọn họ toát ra ánh sáng màu xanh tựa như lang sói.
Bát Phương khách điếm đã là đồ vật trong tay bọn họ.
Gió xuân man mát thổi tan mây mù, vầng trăng lại một lần nữa lộ ra khuôn mặt thẹn thùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-338.html.]
Quang hoa rực rỡ như nước phủ kín đình viện.
Đột nhiên, một cổ lực lượng rung chuyển trời đất trút xuống, uy áp khiến người ta hoảng sợ bao trùm chặt chẽ cả trong lẫn ngoài khách điếm.
Đó là… Cái gì?!
Tất cả mọi người đều quỳ rạp xuống đất dưới uy h.i.ế.p khủng bố, nhưng vẫn có kẻ không cam lòng nặng nề ngẩng đầu lên.
Một bóng người màu đen, tướng mạo thon gầy bay lơ lửng giữa không trung, dưới ánh trăng màu bạc, trường kiếm sáng như tuyết tỏa ra khí lạnh thấu xương.
Nàng di chuyển.
Vân Mộng Hạ Vũ
Giống như một ngọn gió mát thoảng qua, lại giống như mây mù lơ đãng, dưới màn đêm đen tối phiêu phiêu quỷ mị.
Bọn họ không nhìn thấy rõ thân ảnh nàng, như thể bị ngăn cách bởi một tầng sa mỏng manh, duy chỉ có sức mạnh và sự thần bí không gì sánh kịp là được thể hiện hết ra bên ngoài.
Trường kiếm đi đến nơi nào, nơi đó không còn người sống.
Bọn họ chỉ nhìn thấy, giữa những đường kiếm bay tán loạn là một vài tinh tú lấp lánh.
Cách đó ba dặm, có vài vị Võ Vương cấp bảy ẩn nấp trong bóng tối, từ xa lẳng lặng theo dõi tình hình chiến đấu ở Giang Châu Thành.
Sống đến tuổi này, tu luyện đến cấp bậc này, bọn họ so với các võ giả bình thường lại càng cẩn thận hơn.
Mà mỗi một ngày sau đó, bọn họ đều vô cùng biết ơn với quyết định của ngày hôm nay.
Thời điểm trường kiếm xẹt qua bầu trời đêm, uy thế kinh thiên khuếch tán ra khắp nơi từ Bát Phương khách điếm, không có ai lại không cúi đầu kính sợ.
"Cấp chín… Là cấp chín!"
"Chạy mau!"
"Nhanh, nhanh chóng rời khỏi đây!"
Các Võ Vương phản ứng cực kỳ nhanh, sử dụng khinh công tinh diệu nhất rời khỏi thành Giang Châu với tốc độ kinh người.
Thanh âm lạnh lẽo cường hãn đuổi sát sau lưng.
"Những kẻ đả thương đồ đệ của chúng ta, giết—"
Một luồng sát khí thấu xương bao trùm toàn bộ Giang Châu Thành.
Chỉ cần là người từng trải qua, không ai có thể quên được sự chấn động và kinh hãi trong đêm nay.
Võ Vương cấp chín nhập thể, cộng thêm Bất Vấn Lưu Niên, thân ảnh của Lục Kiến Vi nhanh tới cực điểm, kiếm quang xẹt qua, khách nhân giang hồ thậm chí còn chưa kịp cảm nhận được đau đớn thì thân thể đã ngã xuống.