Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 357
Cập nhật lúc: 2024-10-06 18:03:01
Lượt xem: 98
Bấy giờ Tiết Quan Hà và Nhạc Thụ mới biết hắn làm thật, không khỏi lộ ra vẻ lo lắng xen lẫn một chút áy náy.
"Sao đột ngột thế?"
"Bọn ta nói đùa thôi, ngươi đừng tức giận."
"Cùng lắm thì sau này ta làm việc giúp ngươi."
Lương Thượng Quân hất cằm: "Biết sai rồi sao? Đáng tiếc ta đã hạ quyết tâm, các ngươi không khuyên được ta đâu."
“Vẫn chưa đi?” Lục Kiến Vi lộ ra nụ cười ôn hòa: “Ngươi làm phiền ta đọc sách.”
Lương Thượng Quân: "..."
U sầu khi ly biệt gì đó hoàn toàn biến mất!
Hắn khẽ hừ một tiếng, quần áo cũng không mang theo, vận khinh công tuyệt đỉnh rồi biến mất trước mặt mọi người.
Nhạc Thù vẫn có chút mất mát.
"Tại sao hắn lại rời đi?"
“Đương nhiên là lo lắng không giữ được trong sạch rồi.” A Nại bước vào, cười trêu: “Lúc nãy Lam võ sư nhìn trúng hắn, nếu hắn không chạy, chỉ sợ là sẽ bị đưa vào phòng."
Tiết Quan Hà không kìm được mà phá lên cười.
Nếu là vì lý do này, trong lòng hắn sẽ không còn cảm giác tội lỗi lớn như thế nữa.
A Nại quay đầu nhìn Lục Kiến Vi: "Lục chưởng quầy, lần này ta không mang theo nhiều dược liệu, liều thuốc của công tử còn thiếu mấy vị thuốc, ta có thể mua của ngươi một ít được không?"
"Thiếu cái gì?"
"Đây là danh sách."
Lục Kiến Vi nhận lấy rồi nhìn lướt qua.
"Tất cả đều là dược liệu bình thường, ngươi ra bất cứ hiệu thuốc nào đều có thể mua được."
"Chất lượng dược liệu ở chỗ Lục chưởng quầy vẫn cao hơn."
Lục Kiến Vi lắc đầu: "Ta tới từ Phong Châu, không mang theo dược liệu."
Nàng trả lại danh sách.
A Nại hơi thất vọng, nhưng cũng thấu hiểu, Phong Châu mới là đại bản doanh, hàng tồn nhiều là chuyện bình thường.
Hắn và công tử đi theo suốt cả chặng đường từ Song Khê Thành, quả thật không thấy Lục chưởng quầy mang theo dược liệu.
"Vậy ta đi ra bên ngoài mua."
Hắn cầm danh sách rồi đi ra ngoài viện, nhưng suýt nữa đụng phải người ở cửa viện.
Vân Mộng Hạ Vũ
Người nọ vội vội vàng vàng, vẻ mặt lo lắng sốt ruột, giống như con ruồi không đầu, xông thẳng vào viện, khàn cả giọng hét lên:
"Lục chưởng quầy, cứu mạng!"
Âm thanh này hét lớn đến nỗi hàng xóm láng giềng nghe thấy vô cùng rõ ràng.
Hai cái đầu thò ra từ y quán đối diện.
“Nữ hiệp đến trước đó ta không quen biết, nhưng ta biết người này.” Quán chủ vuốt râu nói.
Dược đồng: "Hồng thiếu bang chủ muốn cứu mạng nào?"
"Chẳng lẽ Hồng bang chủ xảy ra chuyện?"
"Sao có thể? Ở khu vực Giang Châu này ai dám động vào Hồng bang chủ?"
Giọng nói của Hồng Anh Kiệt lại vang lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-357.html.]
"Lục chưởng quầy, phụ thân ta bị người khác đả thương, kẻ khốn đó còn muốn phá hủy Thanh Long Bang, xin ngài làm chủ cho các huynh đệ trong bang!"
Lục Kiến Vi ở phía sau quầy không nói nên lời.
Nàng chỉ là chưởng quầy khách điếm, không phải quan phụ mẫu của Giang Châu, tìm nàng làm gì?
Đã bái sơn đầu chưa?
"Hồng công tử, nếu ngươi muốn khám bệnh thì dẫn phụ thân của ngươi tới đây, ta chỉ mở cửa hàng kinh doanh, không quan tâm chuyện giang hồ phân tranh."
Hồng Anh Kiệt sửng sốt: "Nhưng người của Trường Kình Bang nói rằng sau khi tiêu diệt bang của chúng ta, đường thủy từ Giang Châu đến Nam Châu sẽ do bọn họ cai quản, đến lúc đó bách tính Giang Châu sẽ phải trả nhiều phí thuyền đò hơn."
“Ta có thể chữa khỏi cho phụ thân của ngươi, để phụ thân ngươi quay về xử lý.” Lục Kiến Vi không muốn tự mình chuốc lấy phiền phức.
Nàng không phải là chúa cứu thế, không thể cứu được muôn vàn chúng sinh.
Hồng Anh Kiệt không còn cách nào khác đành phải nói: "Đa tạ Lục chưởng quầy, ta lập tức quay về đón phụ thân."
Hắn cúi đầu bước ra khỏi viện.
A Nại đột nhiên nói: "Nếu Trường Kình Bang khống chế thủy vận từ Giang Châu đến Nam Châu, liệu sau này giá gạo, các loại trái cây được vận chuyển từ Nam Châu đến Giang Châu có tăng cao không?"
“Đám tôn tử Trường Kình Bang thấy tiền là sáng mắt, chắc chắn sẽ tăng giá!” Hồng Anh Kiệt lập tức xoay người, tức giận nói.
"Trước đây cũng chưa từng thấy ngươi quan tâm đến bá tánh." A Nại trợn mắt: "Nhưng ngọn cờ mà ngươi dương cao cũng được coi là hợp lý, Lục chưởng quầy, nếu bị Trường Kình Bang cướp đoạt vận chuyển đường sông, sau này giá lương thực sẽ tăng cao, đào mật của Nam Châu cũng không thể vận chuyển qua được”.
Lục Kiến Vi: "..."
Thật sự tìm đúng tử huyệt của nàng.
Khách điếm một ngày tiêu hao rất nhiều lương thực, hoa quả từ phía nam vốn đã đắt đỏ, nếu giá lại tăng cao, nàng cũng không mua nổi.
"Hồng công tử, ngươi định để ta làm chủ thế nào?"
Hồng Anh Kiệt thấy có hy vọng, vội vàng nói: “Lục chưởng quầy võ công cái thế, chắc chắn có thể đánh bại tên cầm đầu Trường Kình Bang, đến lúc đó Trường Kình Bang sẽ tự tán loạn đầu hàng. "
"Ta không thích đánh đánh đánh g.i.ế.c giết." Lục Kiến Vi nói: "Có vấn đề gì tại sao không ngồi xuống nói chuyện, không cần phải gây chiến."
Hồng Anh Kiệt cười khổ nói: "Là đám người Trường Kình Bang đang càn quấy, trước trận phụ thân ta đã nhắc đến danh hiệu của ngài, nhưng bọn chúng đều là ếch ngồi đáy giếng của Nam Châu, lại còn khinh thường giễu cợt, nói chưởng quầy của một cái khách điếm là cái thá gì?"
Lục Kiến Vi ở trong lòng vỗ tay cho hắn.
Hồng thiếu bang chủ cũng không ngu ngốc, còn biết thêm mắm thêm muối cho kẻ địch.
“Không ngờ có người coi thường Lục chưởng quầy của chúng ta.” Lam Linh thư thái đi xuống, hừ lạnh nói: “Chỉ là một đám cặn bã, g.i.ế.c luôn đi.”
Lục Kiến khẽ mỉm cười.
"Ta không thích g.i.ế.c người."
Lam Linh quở trách: "Ngươi quá mềm lòng, con ch.ó con mèo cũng có thể đến sủa hai tiếng, ta thấy không đáng cho ngươi."
“Đang nói đến Thiên Lí Lâu sao?” Lục Kiến Vi nhướng mày: “Vậy thì nhiều hơn hai tiếng.”
Lam Linh: "..."
Cái miệng này của Lục chưởng quầy thực sự là không bỏ qua cho người khác.
Lục Kiến Vi đặt sách trên tay xuống.
"Hồng Anh Kiệt, ta là người làm ăn, giá cả cứu phụ thân ngươi và cứu trên dưới toàn bang của ngươi sẽ khác nhau một trời một vực, ngươi đã nghĩ xong chưa?"
Làm ăn quan trọng nhất là công bằng, nếu Hồng Anh Kiệt muốn nàng bỏ công sức ra, vậy hắn phải thể hiện chút thành ý.
Hắn đến tìm kiếm sự giúp đỡ, mồm thì nói những lời đường đường chính chính, nhưng thực chất là muốn giữ lại lợi ích mà thủy vận mang đến cho bọn họ.
Bách tính chịu khổ chịu nạn gì đó đều là vớ vẩn.
“Lục chưởng quầy, ta biết ngài ra tay cứu người là mười nghìn lượng.” Hồng Anh Kiệt thận trọng hỏi: “Nếu cứu mấy nghìn người trên dưới Thanh Long Bang, phải bỏ ra bao nhiêu?”
Lục Kiến Vi: "3 phần doanh thu của Thanh Long Bang trong năm năm tới."