Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 361
Cập nhật lúc: 2024-10-06 18:03:07
Lượt xem: 57
Quả thực hắn bị thương, mặt không huyết sắc, môi cũng tái nhợt, trên người còn có mùi thuốc. Có lẽ chỉ thương nhẹ, gọi đại phu đến khám là được.
“Lục Chưởng quầy.” Hồng Hạ chắp tay cúi đầu hành lễ: “Lần trước bộ dáng của ta chật vật bất kham, sợ mạo phạm đến ngài mới sai khuyển tử tới, hắn vừa lỗ mãng vừa ngu ngốc, nếu nói sai xin ngài lượng thứ."
Lục Kiến Vi ngồi trên ghế, tay cầm tách trà, hương thơm của trà tràn ngập cả thính đường.
Hồng Hạ kinh doanh thủy vận đã nhiều năm, tích cóp được không ít nhân mạch, cũng từng có vận may lấy được hai lạng trà cực phẩm, đến tận bây giờ vẫn hoài niệm mùi thơm này.
Bạch trù hương bình, không sai, chính là mùi này.
Đây không phải là thứ mà tiền có thể mua được.
Lúc đầu hắn lấy được hai lạng, quý như bảo bối, thưởng thức rất lâu, ngày thường không nỡ lấy ra, chỉ trốn trong phòng lén lút thưởng thức.
Lục chưởng quầy thật khí phách, hương thơm nồng đậm như vậy, chỉ sợ vẫn còn rất nhiều lá trà trong tư khố.
Lục Kiến Vi cười nói: "Hồng bang chủ nghĩ xong rồi?"
“Lục chưởng quầy, không giấu gì ngài, trên dưới bang của ta có mấy ngàn người, bọn họ đều phải kiếm kế sinh nhai, nếu mỗi năm chỉ được 70% doanh thu, sợ là không nuôi nổi các huynh đệ."
"Lệnh lang có một cây thương hai mươi vạn, ngươi còn không chớp mắt lấy một cái. Hai mươi vạn này nếu chia trung bình cho mọi người trong bang, mỗi người có thể nhận được mấy chục lượng, đủ để cả nhà già trẻ ăn một năm." Bây giờ ngươi còn than nghèo với ta?"
Hồng Hạ cười khổ: “Sổ sách không tính toán như vậy, Lục chưởng quầy, hai mươi vạn là Hồng mỗ dành dụm hơn nửa đời, không ghi vào sổ công của bang, sẽ ảnh hưởng đến kế sinh nhai của mọi người trong bang."
"Ngươi làm bang chủ, có thể nhận được ít nhất 8 phần doanh thu, ta lấy 3 phần từ đó, ngươi còn lại 5 phần, vậy thì liên quan gì đến mọi người trong bang?" Thần sắc Lục Kiến Vi lạnh nhạt : “Hồng bang chủ, nếu ngươi không có thành ý, vụ làm ăn này không cần làm nữa. Trương bá, tiễn khách."
"Đừng, đừng." Vẻ mặt Hồng Hạ đau khổ nói: "Lục chưởng quầy, không phải như ngươi tưởng tượng đâu! Doanh thu thủy vận ngay cả Hồng mỗ cũng không thể kiếm được 50%, huống chi là 8 phần."
Lục Kiến Vi bưng trà lên, nhàn nhã nhấp một ngụm, không nói cũng không nhìn hắn.
"Lời ta nói đều là thật, mặc dù ta nắm giữ thủy vận Giang Châu, nhưng đi đâu cũng phải cống nạp, nơi này cống nạp 1 phần, nơi kia cống nạp 2 phần, ta nào còn dư lại bao nhiêu?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-361.html.]
"Ồ? Ngươi cống nạp cho ai?"
Hồng Hạ cười khổ: "Lục chưởng quầy, loại chuyện này không thể giải thích rõ ràng."
“Vậy ngươi đến tìm ta là để nói nói những lời vô ích không đầu không đuôi?” Lục Kiến Vi đặt tách trà xuống: “Hồng bang chủ, gan của ngươi rất lớn.”
Rõ ràng là giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng.
Lưng Hồng Hạ cứng đờ.
Sao hắn lại quên Lục chưởng quầy trước mặt không hề dịu dàng và hòa nhã như bề ngoài.
Bát Phương khách điếm chưa bao giờ chủ động khơi dậy tranh chấp, nhưng không có nghĩa dễ bắt nạt.
Ngược lại chính vì khách điếm không tranh với đời mới càng khó nắm bắt hơn.
Hồng Hạ không khỏi sợ hãi, hắn không nên bất cẩn.
"Lục chưởng quầy, vừa rồi là do đầu óc Hồng mỗ mê muội, xin ngài lượng thứ."
Lục Kiến Vi lại khôi phục ý cười.
"Không sao cả, làm ăn buôn bán đều phải cò kè mặc cả, chỉ cần cuối cùng đôi bên đều hài lòng, một chút tính toán trước đó đều có thể bỏ qua."
"Lục chưởng quầy khoan hồng độ lượng, Hồng mỗ hổ thẹn."
“Bây giờ có thể nói chuyện được chưa?” Lục Kiến Vi ra lệnh: “Sắp xếp cho Hồng bang chủ ngồi xuống.”
Nhạc Thù lập tức mang một chiếc ghế đến.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Đa tạ." Hồng Hạ ngồi xuống, nghiêm nghị nói: "Lần này Hồng mỗ đến đây là muốn cầu cứu Lục chưởng quầy. Từ trước đến nay Trường Kình Bang và Thanh Long Bang của ta luôn bất hòa, nhiều lần gây rắc rối, muốn nuốt chửng toàn bộ tuyến sông, bọn ta đã tranh đấu nhiều năm, nhưng vẫn chưa thể phân định thắng thua."
"Lần này ngươi thua."