Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 375

Cập nhật lúc: 2024-10-06 18:05:20
Lượt xem: 44

Hắn cẩn thận lấy ra một ít, đặt vào một cái đĩa nông.

"Trần công tử quan sát xem, đây có phải lá trà chính tông hay không?"

Là một phú thương ở Nam Châu, Trần gia đương nhiên có thể uống được lá cực phẩm, cũng có thể mua được bằng con đường cá nhân, chẳng qua số lượng rất ít.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cha của Trần Huy cũng không nỡ để cho hắn uống, sợ hắn chẳng khác gì trâu ăn mẫu đơn.

Hắn cẩn thận ngửi thử, phát hiện những lá trà này đều là hàng thật, thậm chí chất lượng còn cao hơn nhiều so với hàng trữ trong nhà hắn.

Lá trà quý báu chất lượng hàng đầu, đương nhiên đều để cho các quan to quý nhân thưởng thức.

Trong lòng nhất thời sửng sốt, cuối cùng hắn cũng ý thức được khách điếm này không giống khách điếm bình thường.

Tiểu nhị không giống tiểu nhị, đầu bếp không giống đầu bếp, đến cả bóng dáng chưởng quầy cũng không nhìn thấy.

"Xác thật là trà tốt cực phẩm." Trần Huy cứng nhắc nói: "Vậy cho một bình Đạp Thanh Đài trà đi."

"Được, có ngay, một bình trà một trăm lượng bạc." Nhạc Thù mặt không đổi sắc, câu nói thốt ra một cách tự nhiên.

"Ngươi ăn cướp sao!" Gã sai vặt phẫn nộ trừng hắn.

Trần Huy liếc xéo thuộc hạ, thấp giọng phân phó: "Mau, trả một trăm lượng."

Có bao nhiêu người cầm cả đống bạc nhưng muốn mua cũng mua không được.

Gã sai vặt không dám không nghe theo lời chủ tử, móc từ trong túi giao ra một trăm lượng.

Chỉ trong chốc lát, Nhạc Thù đã bưng lên một bình trà nóng, mùi hương của Đạp Thanh Đài tỏa ra trong trẻo sảng khoái, hơi nóng bốc lên ẩn chứa một loại cảm giác khí khái tiêu dao, khiến người ta vui vẻ thoải mái.

"Tiểu nhị, chủ nhân của các ngươi họ gì?"

Nhạc Thù không đáp, Lam Linh cười nói trước.

"Trần công tử, ngươi hỏi Lục chưởng quầy để làm gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-375.html.]

"Họ Lục?" Trần Huy nhanh chóng lục lọi danh sách quý nhân trong đầu, không tìm được cái tên tương ứng.

Đôi môi đỏ mọng của Lam Linh cong lên: "Đúng vậy, Lục chưởng quầy rất lợi hại, ngươi nhìn thấy sẽ biết."

Trần Huy thầm nghĩ trong lòng: Có thể lấy ra nhiều lá trà cực phẩm để chiêu đãi khách nhân như vậy, quả thật rất lợi hại, hắn rất muốn gặp Lục chưởng quầy.

"Lam cô nương, chúng ta đừng nói về người khác nữa." Hắn tự mình pha trà: "Mời phẩm trà."

"Được." Lam Linh nhấp một ngụm nhỏ: "Quả nhiên là trà ngon. Nếu không có Trần công tử, tiểu nữ tử cũng không cơ hội uống loại trà thượng phẩm ngon như vậy."

"Thích thì uống nhiều một chút." Trần Huy lại đắm chìm trong nụ cười của nàng, liên tục rót đầy ly cho nàng, bản thân cũng chưa uống được mấy ngụm.

Lam Linh nhẹ nhàng yêu kiều hỏi: "Vừa nãy nghe nói Trần công tử sống ở Nam Châu, vì sao lại tới Giang Châu?"

"Cha ta bảo ta tới đây." Sắc mặt Trần Huy lộ ra vẻ kiêu ngạo: "Thương Minh hai vùng Nam Châu, Giang Châu muốn đề cử minh chủ mới, phụ thân nói ta đi trải nghiệm, nhìn ngắm một phen."

"Là khi nào? Diễn ra ở đâu?"

"Đầu giờ tỵ ngày mai, trong phủ trạch của minh chủ tiền nhiệm."

Lam Linh cười hỏi: "Có ứng cử viên nào không?"

"Đương nhiên, bọn họ đều là những tiền bối nổi danh bên ngoài."

"Có những ai? Lệnh tôn có ở trong danh sách không?"

Trần Huy lắc đầu: "Cha ta không tham gia ứng cử."

"Vì sao?" Lam Linh vừa kinh ngạc vừa tiếc nuối: "Có thể dạy ra một người xuất sắc như Trần công tử, nhất định có thể đảm nhiệm vị trí minh chủ của Thương Minh."

Trần Huy được mỹ nhân nịnh nọt đến lâng lâng, dõng dạc nói: "Cha ta không để mắt vị trí minh chủ Thương Minh hai vùng, có làm cũng phải làm minh chủ Thương Minh toàn bộ quốc gia."

"Lệnh tôn có chí lớn, không phải người bình thường."

"Lam cô nương quá khen rồi."

Hai người chuyện trò vui vẻ, không phân biệt thân phận tuổi tác, mặc dù xét về ngoại hình, hai người cũng cực kỳ không hợp nhau.

Trần Huy có tướng mạo bình thường nhưng lại luôn bày ra vẻ mặt "ta là anh tuấn nhất", phối hợp với vẻ xum xoe nịnh hót dán lên người Lam Linh, nhìn qua khiến người ta cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Loading...