Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 377
Cập nhật lúc: 2024-10-06 18:05:23
Lượt xem: 56
Trần Huy cứng đờ, xoay người lại nhìn Lam Linh, nữ tử ngồi ở bên cửa sổ, ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu vào, lục lạc trên cổ tay ánh lên màu vàng kim, làn da như ngọc.
Hắn lại ở trong trạng thái xuất thần.
Một người mềm mại quyến rũ, một người thanh khiết thoát tục, đều khiến hắn chìm vào mê đắm không dứt.
"Đồ háo sắc!" A Nại đi ngang qua cửa sổ, chán ghét xỉa xói hắn một câu.
Trần Huy sực tỉnh, không kìm được mặt biến sắc, vội vàng ngồi trở lại bàn, tiếp đón Lam Linh cùng ăn cơm, ánh mắt còn thường xuyên nhìn sang Lục Kiến Vi.
Diễn giải một cách sinh động cái gì gọi là "đã ăn trong bát còn nhìn trong nồi".
"Nhìn cái gì mà nhìn?" Tiết Quan Hà vén tay áo.
Trương bá lặng lẽ không tiếng động ngăn cản ánh mắt của hắn.
Người vô tri không sợ.
Mặc dù Bát Phương khách điếm nổi danh trên giang hồ, nhưng đối với bá tánh bình thường mà nói, nơi này chỉ là một khách điếm bình thường.
Trần Huy dám trắng trợn táo bạo như thế, là bởi vì hắn không biết rõ võ lực hùng hậu của khách điếm.
Mãi đến khi Yến Phi Tàng cả người ướt sũng, cầm đao tiến vào, dáng người cao to cường tráng, hoang dã mà lại bá đạo như một thanh đao sắc bén, khiến cho người ta sợ hãi.
Hắn lạnh lùng liếc sang Trần Huy, người sau sợ tới mức co rúc bên cửa sổ, không dám nhìn thêm lần nào.
Mọi người đều ngồi xuống.
A Nại đẩy xe lăn đi vào, quen cửa quen nẻo ngồi ở ghế bên trái.
"Lục chưởng quầy, vừa nãy A Nại nảy sinh tranh chấp với người khác, đã vi phạm quy tắc của khách điếm." Ôn Trứ Chi lấy hộp tiền ra: "Đây là tạ lỗi."
Trong nhất thời, Lục Kiến Vi có chút mờ mịt.
"Tiểu Khách, A Nại đánh nhau với ai?"
"Trần Huy." Tiểu Khách giải thích cho tròn bổn phận: "Bọn họ hẳn là người quen cũ ở Nam Châu."
Lục Kiến Vi nhận lấy hộp tiền, không có thắc mắc gì thêm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trời đất bao la, ăn cơm lớn nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-377.html.]
Nàng động đũa gắp đồ ăn.
"Lục chưởng quầy!" Trần Huy bỗng nhiên cao giọng hỏi: "Họ Ôn có thể dùng cơm cùng các ngươi, có phải ta cũng có thể không?"
Hắn sợ hãi trước uy thế của đao khách, không dám tiếp tục đánh chủ ý lên Lục Kiến Vi, nhưng đãi ngộ đặc biệt của hai chủ tớ Ôn gia khiến hắn không thể nuốt trôi cục tức này.
Lục Kiến Vi hơi chau mày lại, nàng thật sự không thích bị người khác quấy rầy trong lúc dùng bữa.
"Chúng ta đưa tiền rồi." Khóe môi của A Nại nhếch lên mỉa mai: "Mắc mớ gì ngươi mà cứ suốt ngày phí lời?"
"Ta cũng có thể đưa tiền, bổn thiếu gia có rất nhiều tiền!"
"Hai mươi vạn." Lục Kiến Vi cười ôn hòa nói: "Ôn công tử trả hai mươi vạn lượng ở trọ một tháng, là vị khách tôn quý nhất của tiểu điếm, đãi ngộ đương nhiên sẽ khác với những khách nhân khác."
Ôn Trứ Chi cầm chén bật cười.
Trần Huy thấy hắn cười, cho rằng hắn đang trào phúng, đầu óc nóng lên, xúc động nói: "Ta cũng ở trọ một tháng, không, nửa tháng, hai mươi vạn!"
Hắn phải giàu hơn tên Ôn què!
Lục Kiến Vi không còn chê hắn ồn ào nữa.
Vị khách hào phóng như thế, nàng có thể chịu đựng được chút khuyết điểm nhỏ này.
"Trần công tử muốn trả tiền như thế nào?"
Trần Huy nói ra khỏi miệng liền hối hận, nhưng ánh mắt chạm đến gương mặt mỉm cười như phù dung của Lục Kiến Vi, hắn liền nuốt lại suy nghĩ rút lời.
Hắn không màng đến ánh mắt sốt sắng của gã sai vặt, ra vẻ hào phóng nói: "Ta bảo người đi đến tiền trang mang tiền tới thì thế nào?"
Nụ cười của Lục Kiến Vi càng sâu.
"Trần công tử quả thực hào sảng, đợi đến khi tiền được giao đến, mọi ăn ở của ngươi ở tiểu điếm sẽ được bao đầy đủ."
Trần Huy: "…"
Liệu hắn có bị cha già đánh c.h.ế.t hay không?
Người trẻ tuổi sĩ diện hão, hắn không muốn mất mặt, sau khi ăn xong liền sai gã sai vặt đến tiền trang lãnh hai mươi vạn ngân phiếu, đổi lại được đãi ngộ đặc biệt trong vòng nửa tháng.
Hắn đã đoán trước việc sau khi về đến nhà sẽ bị gia pháp hầu hạ.
Thế nhưng…
Lục chưởng quầy cười với hắn đó!