Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 381
Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:11:47
Lượt xem: 71
"Lục chưởng quầy, ta thật không hiểu tại sao lại phải làm một màn này, chính hắn đã thừa nhận mình g.i.ế.c Sài trưởng lão, trực tiếp giao cho chúng ta không được sao?”
"Danh ngạch phiên điều trần chỉ có ba trăm, vé vào cửa mỗi người một trăm lượng bạc, đến trước được phục vụ trước, vé vào cửa không thể bán lại, nếu phát hiện có người mạo danh, trộm cắp, cướp bóc, quyết không tha thứ."
Lục Kiến Vi không để ý đến bọn họ, nhìn về phía Trương bá: “Đã nhớ kỹ chưa?”
"Ta đã nhớ kỹ rồi.” Trương bá nói: “Ta sẽ lập tức thả tin này ra.”
Chắc chắn sẽ có rất nhiều người tò mò không tiếc giá cao cũng muốn cướp một vé.
Huyền Kính Sứ: “...”
Huynh đệ Hoắc gia: “...”
Hóa ra vẫn là vì kiếm tiền!
Bọn họ đánh không lại Bát Phương khách điếm, còn có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể chờ đến phiên điều trần ba ngày sau.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vệ Nam Sơn hỏi: "Lục chưởng quầy, nếu như Bình Vu chạy trốn...”
"Không đâu.” Lục Kiến Vi hứa hẹn: “Ta sẽ không cho hắn có cơ hội chạy trốn.”
Lúc này năm người quyết định ở lại khách điếm để giám thị Bình Vu đang ở gần đó.
Lục Kiến Vi đương nhiên hoan nghênh, tiền đồng có nhỏ cũng vẫn là tiền mà.
Bát Phương khách điếm thả ra tin tức đã chấn động toàn thành.
Cái gì? Một phiên điều trần?
Lão bách tính có thể tự mình tham dự phiên xét xử vụ án g.i.ế.c người sao? Vậy thì chắc chắn phải đi rồi, dù sao Huyền Kính Sứ cũng có mặt, kẻ g.i.ế.c người khẳng định đã bị khống chế, đi cũng không có gì nguy hiểm.
Vé vào cửa một trăm lượng?
Vậy thì thôi!
Cũng có những thương nhân giàu có không thiếu tiền, lập tức vung ngân phiếu mua vé vào cửa, dự định tự mình tham gia buổi điều trần chưa từng có tiền lệ này.
Nhóm khách nhân giang hồ cũng nghe được tin tức này, nhao nhao từ bốn phương tám hướng chạy tới, đến sớm mua vé vào cửa, đến chậm chỉ có thể mất hứng rời đi.
Cũng có kẻ thông minh, đặt chỗ ở quán trà tửu lâu thậm chí là y quán gần khách điếm, ý đồ dùng thị lực và thính lực cực mạnh của mình để tham gia vào buổi phân xử vụ án Bình Vu.
Trong ba ngày ngắn ngủi, Lục Kiến Vi vào sổ ba mươi nghìn lượng.
Tốc độ kiếm tiền này, ngay cả Lam Linh cũng nhịn không được đỏ mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-381.html.]
"Lục chưởng quầy, ngươi đây là hai đầu đều kiếm được nha.”
Trước có Bình Vu dùng ba trăm nghìn lượng bạc để tìm kiếm che chở, sau có ba trăm người mua vé giá cao, Lục Kiến Vi không hề mất gì cả, lại được không ba trăm ba mươi nghìn lượng bạc.
Lục Kiến Vi thầm nghĩ, đều là nhờ danh tiếng trước đây chống đỡ, Bình Vu tín nhiệm khách điếm, Huyền Kính Tư và Hắc Phong Bảo cho nàng mặt mũi, bằng không buổi điều trần này ngay cả cơ hội đề xuất ra cũng không có.
"Ta lại cảm thấy biện pháp này rất tốt, tránh được m.á.u tanh không cần thiết.” A Nại nói như thật: “Lục chưởng quầy, sau này có thể dùng biện pháp này nhiều hơn.”
Lục Kiến Vi bật cười, nào có nhiều khổ chủ tìm tới cửa như vậy?
Lần này cũng chính là ý tưởng đột phát của nàng, vừa có thể kiếm tiền, cũng không khiến cho Huyền Kính Tư và Hắc Phong Bảo khó xử, còn có thể trả lại cho bá tánh một chân tướng.
Buổi điều trần ngày đó, mọi người xếp hàng trước cửa viện, cho dù là khách nhân giang hồ ngày thường phách lối cũng không dám lỗ mãng trước cửa Bát Phương khách điếm, một đám ngoan ngoãn xếp hàng trong đội ngũ.
Không hề tồn tại chuyện chen ngang.
Âm Sơn nhị quỷ cũng ở trong đội ngũ, tướng mạo hai người dị thường, hàng trước và hàng sau bọn họ đều trống một mảng lớn.
"May không rời khỏi Giang Châu, bằng không đã không có cơ hội nhìn thấy náo nhiệt như thế này.” Quỷ độn thổ điểm nhẹ mũi chân nhảy lên, không chờ nổi đến lúc được vào trong viện xem cho thống khoái.
Quỷ c.h.ế.t đói có khuôn mặt trắng bệch, yếu ớt nói: "Nếu hành động lần này thành công, chẳng phải sau này sẽ càng ngày càng nhiều người tới khách điếm hòng thoát tội sao?”
"Xem trước một chút rồi nói sau.” Quỷ độn thổ nói: “Lục chưởng quầy cũng không giống người không rõ lý lẽ.”
"Một vé vào cửa bán một trăm lượng...”
"Đừng đau lòng túi tiền của ngươi nữa, đến lượt chúng ta rồi.”
Hai người thuận lợi vào trong viện, tiền viện rộng lớn được xếp đầy ghế chỉnh tề, cung cấp chỗ ngồi cho người tới thuận tiện quan sát.
Bọn họ đến muộn, hàng ghế phía trước đã ngồi đầy, lại bởi vì tướng mạo khiến người ta ghét bỏ nên bọn họ đã chọn một góc hẻo lánh để ngồi xuống.
Trong viện cực kì yên tĩnh, mọi người không dám nói gì cả.
Đến giờ Tỵ, sáu cánh cửa của khách điếm đều được mở ra.
Ba người Vệ Nam Sơn, huynh đệ Hắc Phong Bảo lần lượt đi ra từ hai bên cửa hông trái phải, không ai nhìn sang đối phương.
Bọn họ đứng nghiêm dưới hiên.
Chính giữa cửa sảnh, Lục Kiến Vi khẽ cười bước ra. Nàng mặc một bộ váy áo xinh đẹp, xanh nhạt làm nền, bên ngoài khoác vải lụa nhẹ nhàng được thêu bằng những sợi chỉ vàng cực kỳ nhỏ, dưới ánh mặt trời mơ hồ phát sáng, vạt áo nhuộm thủy mặc, núi xanh nước biếc, tao nhã phiêu dật.
Mấy người Yến Phi Tàng, Trương Cao Chúc, Tiết Quan Hà, Nhạc Thù, A Điều, Vân Huệ đứng ở sau lưng, tràng diện cực lớn, khí thế phi phàm.
Trên lầu ba, Lam Linh, Trần Huy, gã sai vặt dựa vào lan can quan sát.
Ở bên kia hành lang, A Nại xách bàn nhỏ, trên gối thả một đĩa hạt dưa, trong tay một bàn trà, bên trên có ấm trà và chén.