Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 385
Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:11:53
Lượt xem: 66
Bình Vu chắp tay: "Đa tạ Lam tiền bối vì ta bênh vực lẽ phải.”
"Ai bênh vực lẽ phải?” Lam Linh hừ lạnh: “Ta chỉ chướng mắt hai con gấu đen này mà thôi.”
Nàng còn chưa tính đến mối thù truy sát lúc trước đâu.
Bình Vu cười nói: "Chuyện này là do Uông Trì Tiết tự nói, trên thương trường, uống một ít rượu, sự tích hành hiệp trượng nghĩa trước kia hiển hách như vậy, sao hắn có thể cam nguyện chôn ở trong lòng?”
"Hình như là có chuyện như vậy!” Có người chần chờ nói: “Trước kia ta từng uống rượu với hắn, hắn từng nhắc tới chuyện tương tự, nói mình trên đường đi từng làm chuyện hiệp nghĩa, kết được thiện duyên, nếu không nhờ có chuyện đó, cũng không có phong quang như hôm nay.”
"Ngươi vừa nói như vậy, ta cũng nhớ ra rồi."
"Ta cũng đã từng được nghe qua.”
Hư vinh là thiên tính của con người.
Uông Trì Tiết đã từng nghèo túng nên lòng hư vinh càng sâu, sau khi phong quang tự nhiên không kìm được tâm lý khoe khoang.
Hắn từng làm chuyện ác, nên liều mạng xây dựng cho mình một hình tượng nhân từ lương thiện, giống như làm như vậy thì sẽ thật sự trở thành đại thiện nhân.
Nhưng hắn lại không biết, chính vì khoác lác như vậy, càng thêm chứng thực hành vi phạm tội của hắn.
"Nếu các ngươi còn không tin, trong nhà hắn còn giữ lại bình thuốc năm đó Sài Côn đưa cho hắn." Bình Vu châm chọc nói: “Bình thuốc có phải từ mười năm trước hay không, hẳn là hai vị Thiếu bảo chủ có thể nhận ra chứ?”
Trong mười năm, hình dạng của bình thuốc đã thay đổi, nhận ra không phải là một vấn đề khó khăn.
Huynh đệ Hoắc gia: “...”
Đủ loại chứng cứ đã cho thấy, Uông Trì Tiết chính là hung thủ g.i.ế.c người.
Lui lại một vạn bước nói, Bình Vu không cần vì g.i.ế.c một thương nhân bình thường mà thiết kế ra nhiều chi tiết và chứng cứ như vậy.
Hắn chỉ cần thay đổi bộ mặt, sau khi g.i.ế.c người thì tiêu sái rời đi, quan phủ sẽ không thể làm gì được hắn.
Ở đây không có ai là kẻ ngốc cả.
Có thể bỏ ra một trăm lượng mua vé vào cửa, đều là phú thương thân gia không tầm thường, không có đầu óc khôn khéo, rất khó sở hữu được gia nghiệp phong phú.
Mọi chuyện đã sáng tỏ.
Bình Vu g.i.ế.c người là sự thật, Uông Trì Tiết g.i.ế.c người cũng là sự thật, hắn và Sài Côn có thể nói là c.h.ế.t chưa hết tội.
Nhưng còn một vấn đề khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-385.html.]
"Ngươi nói Sài Côn giúp Uông Trì Tiết nhổ cỏ tận gốc là có ý gì?” Vệ Nam Sơn hỏi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bình Vu: "Đương nhiên là g.i.ế.c ta rồi.”
"Lúc đó ngươi cũng chỉ hơn mười tuổi, chưa từng tập võ, làm sao tránh được sự truy sát của lão?
Câu hỏi này đã gây nên một hồi xôn xao lớn.
Bình Vu nói: "Bây giờ ta tập được một thân võ nghệ, tự nhiên là bởi vì gặp được quý nhân, là quý nhân đã cứu ta.”
"Sau khi ngươi được cứu, Sài Côn không g.i.ế.c ngươi nữa sao?”
"Ta đã chết, vì sao lão còn muốn g.i.ế.c ta?” Bình Vu ngạc nhiên: “Đừng nói ngươi nghĩ là lão sẽ đích thân động thủ chứ? Lão chỉ phái võ đồ cấp thấp, võ đồ kia lo lắng không thể báo cáo kết quả nên đã nói dối.”
Vệ Nam Sơn gật đầu, chuyển hướng sang Lục Kiến Vi.
"Lục chưởng quầy, ta đã hỏi xong.”
Lục Kiến Vi vẫn im lặng lắng nghe, nàng đã nghe qua một lần nên nội tâm bình tĩnh hơn rất nhiều so với người ngồi đây.
"Hai vị Thiếu bảo chủ còn có gì muốn hỏi không?”
Huynh đệ Hoắc gia vô lực lắc đầu.
Phương thức báo thù dùng mạng đền mạng hợp với quy củ giang hồ. Sài Côn cũng được coi là hung thủ gián tiếp sát hại cả nhà Bình Vu, sau đó còn bao che tội nhân, nhổ cỏ tận gốc, Bình Vu lấy tính mạng của lão cũng không thể chỉ trích.
Lục Kiến Vi nhìn xuống phía dưới.
"Chư vị còn điều gì muốn hỏi không?”
Mọi người đều lắc đầu.
"Nếu như thế.” Lục Kiến Vi tuyên bố: “Phiên điều trần đến đây là kết thúc.”
"Khoan đã!”
Bên ngoài viện truyền đến âm thanh vang dội.
Đám người nhìn về hướng âm thanh phát ra.
Một người từ tửu lâu bên cạnh nhảy vọt lên tường viện, từ trên cao nhìn xuống, dùng một loại tư thái bễ nghễ nhìn chúng sinh mở miệng.
"Kẻ g.i.ế.c người miệng lưỡi trơn trượt, người bao che lòng dạ rắn rết, uổng cho một mạng người đang sống sờ sờ!”
Lục Kiến Vi: ???