Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 388
Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:11:57
Lượt xem: 47
"Nếu như ta không thù không oán hai người họ thì vì sao ta lại g.i.ế.c bọn hắn?”
"Ngươi chỉ thích g.i.ế.c người mà thôi.”
Bình Vu không phản bác nữa, công đạo tự trong lòng người, Đỗ Hàn Thu nguỵ biện, người ở bên ngoài xem đến buồn cười.
Cũng đúng, người năm đó bị một vị thần y trói buộc ở hậu trạch thì có thể có bao nhiêu lòng dạ và tầm nhìn xa cơ chứ?
Vệ Nam Sơn đúng lúc mở miệng: "Lời của Đỗ võ sư quả thật có lý, nhưng mà ý kiến ngươi mới đưa ra, Vệ mỗ đã điều tra rõ ràng cả rồi.”
"Nếu ngươi đã điều tra rõ ràng, vậy thì tại sao vừa rồi lại không nói gì?" Rõ ràng Đỗ Hàn Thu không tin.
"Việc này liên quan đến quan phủ, bởi vì không người đưa ra nghi vấn nên ta không nói rõ.”
Vệ Nam Sơn làm việc cho triều đình, đương nhiên là hắn muốn giữ gìn mặt mũi cho triều đình, nhưng tình huống trước mắt đã không cho phép hắn tồn tại tư tâm như vậy nữa: “Năm đó cũng không phải là quan phủ không điều tra ra hung thủ, chỉ là quyền thế của Hắc Phong Bảo rất lớn, lại lấy lợi ích dụ dỗ cho nên thành án treo.”
Thật ra thủ pháp g.i.ế.c người của Uông Trì Tiết cũng không cẩn thận gì cho cam, hắn chỉ một thư sinh yếu đuối, lần đầu tiên g.i.ế.c người chắc chắn sẽ lưu lại vết tích.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Sau đó ta lại đến thăm thôn Sở gia, bởi vì án diệt môn quá mức thảm khốc cho nên các hương thân nhớ rất rõ ràng. Một ngày trước khi Sở gia bị diệt môn, đúng là người Sở gia đã cứu được một thư sinh, có người đi Sở gia mượn củi đã nhìn thấy mặt Uông Trì Tiết. Cũng có thôn dân đi thăm người thân, ban đêm khi về nhà đi ngang qua trước viện Sở gia đã nhìn thấy Uông Trì Tiết cả người toàn m.á.u đang châm lửa, người nọ quá sợ hãi nên không ngăn cản kịp thời, nhưng sau khi lửa bùng lên đã kịp thời thông báo hương thân.”
Nếu không, lửa ở Sở gia cũng sẽ không được dập kịp thời như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-388.html.]
Vệ Nam Sơn không đề cập đến danh tính thôn dân đó, lo ngày sau người đó sẽ bị trả thù.
Đỗ Hàn Thu vẫn quyết giữ ý mình: "Phương pháp nuôi tằm thì sao? Làm thế nào để hứng minh phương pháp nuôi tằm chính là của Sở gia?”
"Thôn Sở gia lấy nuôi tằm làm kế sinh nhai, nhưng tơ tằm cũng chỉ thường thường.” Vệ Nam Sơn nói: “Vì để tăng phẩm chất tơ tằm để kiếm nhiều tiền hơn, thôn Sở gia đã hợp lực nghiên cứu phương pháp nuôi tằm mới, trong đó đường tỷ của Bình Vu công tử là có thiên phú nhất, nàng đã thử nghiệm không ít phương pháp nuôi tằm mới lạ, chúng đều có hiệu quả, những phương pháp này đều được ghi chép trong sổ sách theo các mốc thời gian, và được đặt trong từ đường của thôn Sở gia.”
Đỗ Hàn Thu: “...”
"Phần ghi chép này cực kì tương tự với phương pháp của Uông Trì Tiết, chỉ là thiếu khuyết một phần cuối cùng. Chắc là Đỗ võ sư sẽ muốn nói, là người thôn Sở gia trộm phương pháp nuôi tằm của Uông gia phải không?”
Đỗ Hàn Thu nói không nên lời.
Uông Trì Tiết là thương nhân tơ lụa lớn nhất hai nơi Nam Châu và Giang Châu, phương pháp nuôi tằm được bảo quản cực kỳ bí ẩn, làm sao thôn Sở gia có thể trộm được?
Những người còn lại không muốn nghe Đỗ Hàn Thu nói nữa.
Cho dù bọn họ không nghe những chứng cớ phía sau, cũng tin tưởng chân tướng năm đó chính là như thế.
Huyền Kính Tư không ngốc, Hắc Phong Bảo cũng không ngu xuẩn.
Trong thời gian ba ngày, không có khả năng thế lực hai phe đều không điều tra ra được chuyện gì, nếu thật sự tồn tại điểm đáng ngờ, Vệ Nam Sơn và huynh đệ Hắc gia không có khả năng dễ dàng bỏ qua cho Bình Vu như vậy.
Người ở chỗ này đều sắp thành tinh, có một vài sơ hở mà Huyền Kính Tư và Hắc Phong Bảo không đề cập tới, chắc chắn có thâm ý của bọn họ, những người này cũng sẽ không đến nỗi không có mắt nhìn mà đi vạch trần chuyện đó.
Đại đa số mọi người đều tham gia náo nhiệt mà thôi, cũng không phải thật sự muốn đến chủ trì công đạo.