Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 390
Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:12:00
Lượt xem: 57
"Đúng là như thế, cứ xử lý theo quy củ giang hồ đi.”
"Uông Trì Tiết đáng chết, Bình Vu công tử giết hắn là đúng!”
Vệ Nam Sơn cũng cảm thấy có đạo lý nên thuận theo bậc thang mà đi xuống.
"Ôn công tử nói rất có lý, nếu đã như thế, Bình Vu vô tội, chỉ là ngày sau không được thương tổn dân chúng bình thường, nếu có vi phạm, nhất định phải xử trí theo luật."
Bình Vu lộ ra tươi cười: "Đa tạ Vệ sứ, đa tạ chư vị nhân huynh, nếu không phải chư vị trượng nghĩa bênh vực lẽ phải, chỉ sợ cả đời ta đều phải gánh vác tội danh tội phạm g.i.ế.c người. Và cả Lục chưởng quầy nữa, nếu không có Lục chưởng quầy cung cấp cho ta một cơ hội an toàn tuyệt đối để có thể biện bạch, chân tướng sẽ không được phơi bày cho thiên hạ nhanh như vậy. Lục chưởng quầy, xin hãy nhận một lễ của ta.”
Hai tay hắn chắp lại, khom lưng thật sâu.
Lục Kiến Vi: "Ta và ngươi chẳng qua chỉ làm một khoản làm ăn, Bình Vu công tử nói quá lời rồi.”
"Trong thiên hạ, người bằng lòng cùng ta làm giao dịch này cũng chỉ có Lục chưởng quầy mà thôi.” Thắt lưng Bình Vu thẳng lên: "Không biết ta có thể ở lại đây thêm mấy ngày hay không, Đỗ gia đã coi ta như kẻ thù, mà ta mới chỉ cấp bốn, sợ rằng sẽ gặp nạn. ”
Tất cả đám người đều nhìn về phía Đỗ Hàn Thu.
Hắn hừ lạnh một tiếng: "Ngươi cũng biết tự hiểu lấy mình đấy.”
"Việc này đã xong, nếu như Đỗ võ sư khăng khăng muốn báo thù cho Uông Trì Tiết thì đúng là mất hết đạo nghĩa.”
"Thiên lý rõ ràng, báo ứng xác đáng. Uông Trì Tiết vì tội lỗi của mình mà mất đi tính mạng, nhân quả đã chấm dứt, Đỗ võ sư cần gì phải chấp nhất ở đây?”
"Họ Đỗ, đừng ỷ có Thần Y Cốc làm chỗ dựa mà muốn làm gì thì làm.”
Đỗ Hàn Thu cay độc nhìn sang: “Ngươi là người phương nào? Có dám xưng tên ra hay không? Ngươi đã xem thường Thần Y Cốc, ngày sau bất luận trúng độc gì, bị thương thế nào, cũng đừng đến Thần Y Cốc cầu y hỏi thuốc.”
"Không đến thì không đến, thay vì đến Thần Y Cốc, không bằng tìm Lục chưởng quầy, ngay cả nội thương nghiêm trọng Lục chưởng quầy cũng có thể trị tận gốc, Thần Y Cốc lại chỉ có thể dùng thuốc áp chế, căn bản trị không hết, có tư cách gì tự xưng thần y?”
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-390.html.]
Đám người: “...”
Huynh đài à, lá gan của huynh đủ lớn nha.
Ánh mắt của Lục Kiến Vi xoáy sâu, không ngờ một phiên điều trần nho nhỏ mà cũng có thể trà trộn vào một tên hắc tử, mặt ngoài tán dương nàng, kì thực lại kéo cừu hận cho nàng.
Thần Y Cốc có địa vị bất phàm, được rất nhiều phe phái ủng hộ, nếu như hôm nay ngôn luận này bị lan truyền ra ngoài, Bát Phương khách điếm tất sẽ gặp phải công kích nhiều mặt.
Nếu truyền đến tai Thần Y Cốc, chỉ sợ sau này khách điếm sẽ không còn an bình nữa.
"Thần Y Cốc đã cứu tính mạng của vô số người, tự nhiên được xưng tụng thần y.” Lục Kiến Vi hỏi: “Ta thấy trong tay ngươi cầm kiếm, ngươi là kiếm khách phải không?”
"Đương nhiên.”
"Kiếm thuật của ngươi đã đạt đến hóa cảnh chưa?”
“...Vẫn chưa.”
"Vậy sao ngươi có tư cách tự xưng là kiếm khách được?” Lục Kiến Vi không nhanh không chậm nói: “Không phải kỹ năng cầm kiếm phải càng chuẩn xác sao?”
"Phốc.” Đám người không nhịn được cười.
Kiếm khách kia nhíu mày: "Ta dùng kiếm, tại sao không phải kiếm khách? Lục chưởng quầy, mới vừa rồi ta khen ngợi ngươi có thừa, vì sao ngươi lại không nể mặt ta? ”
"Y đạo thâm thuý, ta tin tưởng bất kỳ một vị đại phu nào cũng không dám khẳng định mình có thể trị được tất cả chứng bệnh, nhưng cứu người không thể nghi ngờ là đang đấu tay đôi với Diêm Vương, Diêm Vương được coi là thần tiên, có thể khiêu chiến với Diêm Vương thì sao không thể xưng là thần y?”
"Vì sao ngươi lại bênh vực hắn?"
Ý cười của Lục Kiến Vi thu lại: "Ta đang nói cho ngươi biết, có mấy lời phải nghĩ kỹ rồi hãy nói. Bản điếm không chào đón ngươi, xin mời ra ngoài.”
"Ngươi..." Kiếm khách xấu hổ phất tay áo, hừ lạnh rời khỏi khách điếm.
Đám người: Lục chưởng quầy nhìn dịu dàng hòa khí, thật ra lại rất cường ngạnh.