Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 392
Cập nhật lúc: 2024-10-07 14:12:03
Lượt xem: 43
Trước đó A Điều chỉ nhắc đến Hồ Cửu Nương với nàng, không hề đề cập đến Lâm Tòng Nguyệt, từ trong lời nói của Đỗ Hàn Thu nàng nghe ra có điều không đúng, nên muốn hỏi rõ ràng.
"Đúng lúc ta cũng muốn nói chuyện này.” Ánh mắt của Lục Kiến Vi mềm mại: “A Điều, ta vẫn luôn không hỏi những chuyện ngươi từng trải qua trước kia, là vì cảm thấy không cần phải đ.â.m vào nỗi đau của ngươi, nhưng nếu đã nói đến Lâm Tòng Nguyệt, ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi hiểu rõ nàng được mấy phần hay không?”
Vân Mộng Hạ Vũ
A Điều lắc đầu: "Không phải chỗ đau.”
"Tốt, vậy ngươi nói chi tiết một chút.” Lục Kiến Vi nghiêm mặt nói: "Đỗ Hàn Thu là người từng thân cận nhất với Lâm Tòng Nguyệt, có lẽ chúng ta có thể lấy được manh mối về giải độc từ trên người hắn.”
"Đúng đúng đúng.” Vân Huệ vội vàng gật đầu: “A Điều à, chất độc trên người con còn chưa được giải đâu.”
Mặc dù mỗi tháng đều có giải dược áp chế, nhưng độc tố ở lâu thân thể, tóm lại sẽ ảnh hưởng tới tuổi thọ.
Bởi vậy mà Vân Huệ thường xuyên trằn trọc khó ngủ.
"Sau khi Hồ Cửu Nương nhặt được ta, ngoại trừ dẫn ta nghiên cứu y độc, còn dạy ta cách nói chuyện, làm việc như thế nào, bao gồm cả tư thái đi đường, ánh mắt bình thường, đều phải làm đúng theo yêu cầu của bà ta.”
"Có bị bệnh không?” Tiết Quan Hà nhíu mày: “Người này thật sự có bệnh!”
Hốc mắt Vân Huệ bỗng dưng đỏ lên, cố nén đau lòng, tiếp tục nghe nàng nói.
"Ta làm theo lời bà ta, về sau có một ngày, rốt cục bà ta cũng hài lòng, cho ta mấy quyển y thư và bản chép tay, ta không biết y thư là của ai, cũng không biết bản chép tay là ai đã viết, Hồ Cửu Nương cũng chưa từng nói cho ta biết. Bà ta nói, ta nhất định phải học những y thuật này trong thời hạn quy định, nếu không không thể lấy thuốc giải, chỉ có thể chờ chết. ”
Mọi người nghe vậy đều lo lắng khó nhịn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-392.html.]
Một cô nương nhỏ như vậy, cả ngày đối mặt với một nữ nhân điên cuồng, còn có thể học được một tay y thuật tốt, quả thực không dễ dàng.
"Sau khi ta học xong, có một lần cứu được người, bà ta rất cao hứng, lại đưa ta một vài quyển y thư, vẫn yêu cầu ta học trong thời gian quy định. Về sau bà ta lại dẫn ta đến từng nơi tìm kiếm dược liệu và độc vật, nói với ta, năm đó bà ta và bằng hữu của mình cũng tự mình nếm thử dược tính và độc tính.”
Lục Kiến Vi gật đầu: "Xuất phát từ tâm lý nào đó, Hồ Cửu Nương biến ngươi thành Lâm Tòng Nguyệt thứ hai, nhưng nội tâm vẫn ghen ghét thiên phú của ngươi, tựa như nàng ghen ghét thiên phú của Lâm Tòng Nguyệt vậy.”
Nàng là một người rất mâu thuẫn.
A Điều gật đầu: "Bà ta chưa hề đề cập đến tên của Lâm Tòng Nguyệt, nhưng ta biết, những y thuật ta học đều không phải từ bà ta, mà là của một người khác. Bà ta thường nói, ta còn cách người kia rất xa.”
"Ngươi mới bao lớn chứ? Chính nàng còn chưa học thành, dựa vào cái gì mà yêu cầu ngươi?” Tiết Quan Hà tức giận đến đỏ cả mặt lên.
"Không phải là vì ta không học được: “A Điều nói: “Mà là bởi vì Hồ Cửu Nương chỉ lấy được một nửa bản chép tay y thư của Lâm Tòng Nguyệt.”
Nhạc Thù trong nháy mắt hiểu ý nàng: "Ý của ngươi là có khả năng một nửa khác của bản chép tay y thư của Lâm Tòng Nguyệt đang ở trong tay Đỗ Hàn Thu sao?”
"Ta cũng không rõ lắm.”
"Nhưng trước khi c.h.ế.t Lâm Tòng Nguyệt cũng không thể triệt để giải hết độc trong thân thể ngươi.” Lục Kiến Vi tiêm dự phòng trước cho nàng: “Cho dù tìm được một nửa kia thì cũng không nhất định có thể giải được loại độc này.”
A Điều hơi chớp mắt, tựa hồ đang nghĩ nên dùng từ như thế nào.
"Không sao cả, ngươi muốn nói gì thì cứ nói.”
Giọng điệu A Điều bình tĩnh nói: "Ta chưa từng gặp qua Lâm Tòng Nguyệt, nhưng rất bội phục y thuật của nàng. Ta đã nghiên cứu và đọc sách thuốc cùng với bản chép tay của nàng, với trình độ của nàng, cũng không nhất định là không thể giải được độc.”