Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 410
Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:12:54
Lượt xem: 44
Hắc Phong Bảo nằm ở trung tâm Ngô Châu, Cát gia nằm ở phía tây Ngô Châu, gần sát biên giới Kinh Châu.
Tây Lĩnh Thành là thành trấn phồn hoa nhất ở nơi giao giữa Ngô Châu và Kinh Châu.
Nó nằm gần với đường chính giữa hai châu, có rất nhiều thương nhân tới lui.
Trạch viện của Cát gia tọa lạc ở bên ngoài Tây Lĩnh Thành, dựa núi gần sông, là bảo địa phong thủy tuyệt vời.
Các điền trang xung quanh đều do Cát gia đứng tên, các tá điền chăm sóc hoa màu, khi thu hoạch mùa vụ sẽ nộp hơn phân nửa cho Cát gia, cung cấp cho một trăm miệng ăn của Cát gia dùng.
Người phát hiện vụ án g.i.ế.c người ở Cát gia chính là trang đầu đến báo cáo công việc ở điền trang.
Hiện giờ chủ nhà đã chết, các tá điền không biết phải làm gì tiếp theo.
Bên ngoài vẫn còn có rất nhiều người muốn trồng trọt, nếu như chủ nhà mới tới không cần bọn họ, bọn họ chỉ còn cách tìm việc khác để kiếm sống.
Mấy ngày nay khách nhân giang hồ luôn kéo đến dò hỏi về án mạng, trang đầu và các tá điền vẫn luôn kinh hoàng bất an.
Hôm nay lại có thêm hai người nữa đến.
Một người mặc bộ quần áo màu đen, bên hông treo một thanh loan đao, thân hình cực kỳ cao lớn, đeo một chiếc mặt nạ, mặt nạ gần như che kín cả khuôn mặt, chỉ chừa lại đôi mắt bên ngoài.
Người còn lại thân hình cao gầy, cũng mặc hắc y, mang mặt nạ, có vẻ như là một thiếu niên.
Di thể của người nhà Cát gia đều được đặt ở tiền viện, lý do không chôn cất bọn họ là để điều tra nguyên nhân cái chết.
Di thể bọc vải trắng, có mùi hôi thối thoang thoảng.
Thiếu niên khom lưng xốc vải trắng lên, lộ ra khuôn mặt cực kỳ đáng sợ, hai mắt người c.h.ế.t sung huyết, trừng to như chuông đồng, trước khi c.h.ế.t nhất định đã vô cùng thống khổ.
Đan điền bị hủy, kinh mạch đứt đoạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-410.html.]
Rất ít võ giả có thể chịu đựng được đau đớn như vậy.
"Công tử, mặc dù thủ đoạn của hung thủ rất quỷ quyệt, thủ pháp gây án cũng rất hiếm thấy, nhưng chỉ dựa vào thương thế như vậy, rất khó để xác định hung thủ là ai."
"Không hẳn vậy." Giọng nói dưới lớp mặt nạ có chút khàn khàn: "Thủ pháp này trông có phần quen thuộc."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Ngài từng nhìn thấy rồi?"
"Ba năm trước đây ——"
"Hai vị đại nhân." Trang đầu bước nhanh đến: "Các đại nhân của Hắc Phong Bảo đã tới rồi."
Vừa dứt lời, mấy đệ tử của Hắc Phong Bảo đã chạy vào, tức giận trừng mắt.
"Các ngươi là người ở đâu? Vì sao lại dám tự tiện xông vào nơi này?"
Hai người xoay người lại, loan đao và lệnh bài với đường hoa văn phức tạp bên hông, chữ "Kính" ở chính diện lệnh bài đập vào trong mắt.
Lộ rõ thân phận người đến.
"Huyền Kính Tư?" Đệ tử bày ra vẻ mặt chán ghét: "Việc này không liên quan gì đến các ngươi, nhanh chóng cút đi!"
Thiếu niên hắc y mỉa mai đáp trả: "Hắc Phong Bảo các ngươi điều tra lâu như vậy rồi cũng không điều tra được cái gì, còn cản trở người khác phá án, chẳng lẽ các ngươi muốn noi theo Dương Kỷ Độ ở Thiên Khôi Đường Võ Lâm Minh, vừa ăn cướp vừa la làng phải không?"
"Ngươi ——" Phần lớn đệ tử của Hắc Phong Bảo đều lỗ mãng, dưới cơn bực tức rút đao đánh úp lại.
Một bàn tay mảnh khảnh giơ lên, tuy chỉ dừng lại giữa không trung, vẫn chưa tung ra chiêu thức gì, nhưng đệ tử của Hắc Phong Bảo lại cảm nhận được một cỗ lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, cuồng bạo như sóng thần, dễ dàng ngăn lại đao của hắn, áp sát đến trước mặt hắn, rồi lại thu liễm sự bá đạo, nhẹ nhàng ấn xuống, đám đệ tử của Hắc Phong Bảo đứng thành một hàng lần lượt ngã xuống đất.
"Đi thôi." Huyền Kính Sứ hắc y thản nhiên nói, lướt qua mấy người, dẫn theo thiếu niên áo đen rời khỏi trang viên của Cát gia.
Các đệ tử Hắc Phong Bảo lòng còn kinh hãi, qua một lúc lâu sau mới tìm lại giọng nói.
"Cái người vừa rồi, chẳng lẽ là..."
"Không, không thể nào đúng không? Không phải nói đã lâu rồi hắn không có ra tay hay sao?"