Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 417
Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:19:42
Lượt xem: 35
Bãi cỏ bằng phẳng rộng rãi, những giang hồ hiệp khách khác đều chọn chỗ này để nghỉ ngơi.
Tiểu Đào lấy ra một miếng vải lớn trải ra trên đồng cỏ, lấy bánh nướng, màn thầu và đùi gà buổi sáng mua được từ khách điếm ra, gần như là phân lượng của khoảng năm, sáu người ăn.
Vóc dáng của nàng to lớn, sức lực cũng khác người thường, lượng cơm ăn mỗi ngày cũng vô cùng nhiều.
Thượng Quan Dao ăn rất ít, chỉ ăn một cái bánh.
Lục Kiến Vi cũng không ăn nhiều.
Trên đường nàng thừa dịp không ai chú ý đã ăn chút đồ ăn vặt, hiện tại không hề đói.
"Thập Nhị, sao ngươi lại ăn ít vậy?" Tiểu Đào đẩy đùi gà về phía nàng.
Đùi gà đầy mỡ, dầu trên đó cũng đã đông cứng, hoàn toàn không khơi dậy nổi ham muốn ăn uống.
Lục Kiến Vi đang muốn từ chối, cách đó không xa lập tức truyền đến tiếng hài tử khóc lóc.
Tiếng khóc bén nhọn xuyên qua tai, lực xuyên thấu vô cùng mạnh.
Trên trán nhóm khách nhân giang hồ đều nổi đầy gân xanh, thật sự muốn chửi ầm lên.
Lục Kiến Vi bất đắc dĩ, chủ tớ hai người Ôn Trứ Chi đã biến mất không thấy đâu, hiện tại cũng không thể hưởng ké trận pháp ngăn chặn âm thanh.
Nàng đứng dậy đi về phía đôi phu thê kia.
Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trên người nàng.
Một cô nương thanh tú trẻ tuổi, không nhìn ra đẳng cấp nội lực, có lẽ chỉ là một người bình thường không biết võ công.
Đôi thu phê ngồi thẳng người, cảm thấy hoảng sợ, nhìn chằm chằm Lục Kiến Vi.
Hai người đều có tu vi cấp bốn, ngoại hình trung thực chất phác, ôm hài tử lập tức muốn nói xin lỗi.
Lục Kiến Vi cười nói: "Nhà ta cũng có hài tử thường xuyên khóc lóc, có thể cho ta xem thử một chút không, có lẽ ta có thể giúp nó bớt đau đớn."
Trên mặt nàng là nụ cười hiền hòa, cười lên khiến trong lòng người ta sinh ra hảo cảm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-417.html.]
Huống hồ còn là một cô nương trẻ tuổi không biết võ công, vốn cũng không có gì quá uy hiếp.
Phu thê họ liếc nhìn nhau, gật nhẹ đầu.
Lục Kiến Vi mở tã lót ra, hài tử chừng năm, sáu tháng đang nhắm nghiền hai mắt, mở to miệng khóc lóc, sắc mặt tím tái.
Trúng độc?
Người nào có thể tiểu nhân đến mức hạ độc hài tử kia chứ?
Nàng vươn tay, từ lòng bàn chân hài tử sờ lần lên trên, ngón tay đảo qua từng huyệt vị trên người hắn, chậm rãi từ từ, không nặng không nhẹ.
Dần dà, tiếng khóc của hài tử cũng nhẹ lại.
Đợi khi nàng thu tay, hài tử đã dừng khóc, nhắm mắt, ngoan ngoãn ngủ thiếp đi, mi mắt còn treo hai hạt nước mắt, muốn rơi cũng không được.
Đôi phu thê nọ khuôn mặt tràn đầy ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, thần kỳ!
Những người còn lại cũng đều tò mò nhìn qua, tùy tiện dùng tay chạm vào đã không khóc nữa? Cũng quá khó tin đi.
Lục Kiến Vi vừa rồi ấn huyệt vị giúp hài tử giảm bớt đau đớn, thuận tiện sờ thử mạch tượng của hắn, kết hợp với triệu chứng trên môi lưỡi, xác nhận hài tử trúng một loại độc từ Tây Nam.
Độc bắt nguồn từ độc trùng, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng hiếm thấy, thuốc giải độc bình thường rất khó giải trừ hết độc tố.
Nàng có thể giải, nhưng rõ ràng hai người này muốn đi Thần Y Cốc cầu y, nàng tùy tiện ra tay như vậy, rất có thể sẽ bại lộ thân phận, người khác tin hay không còn khó nói.
Lục Kiến Vi thuận miệng nói: "Hài tử nhà ngươi trúng độc, là muốn đến Thần Y Cốc xem bệnh sao?"
"Đúng vậy." Phụ nhân cảm kích khôn nguôi nói: "Đa tạ cô nương giải vây, nếu không đoạn đường này lại phải tiếp tục xin lỗi các vị hảo hán."
Vân Mộng Hạ Vũ
Có người hỏi: "Ai lại hạ độc với một hài tử kia chứ?"
Nam nhân đ.ấ.m đầu mình, mặt mũi tràn ngập vẻ tự trách.
"Đều tại ta, ta không nên xung đột cùng người khác, đắc tội người kia khiến hắn muốn ra tay trừng phạt, hài tử còn nhỏ lại bị hạ độc, nó mới chỉ sáu tháng tuổi!"
"Xung đột cái gì?" Người tò mò lại hỏi: "Người kia cũng thật là, bắt nạt một hài tử thì được coi là bản lĩnh gì chứ!"
"Chẳng lẽ ngươi hại con của người khác?"