Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 423
Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:19:51
Lượt xem: 52
Lục Kiến Vi cảm thấy mình đi ra ngoài một chuyến cũng coi như may mắn, gặp được Thượng Quan Dao có quan hệ rộng như vậy, có thể giấu diếm thân phận, thuận lợi tiến vào Thần Y Cốc.
Nếu có thể ở thêm mấy ngày, tra được một nửa cuốn sách thuốc còn lại củaLâm Tòng Nguyệt thì không thể tốt hơn.
"Đa tạ Viên y sư.”
"Không cần phải khách khí.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hôm sau đúng giờ Thìn, Lục Kiến Vi đi theo Viên y sư đến nơi ở của Đậu Đình.
Trong viện của Đậu Đình không có hoa, thứ được trồng đều là dược thảo. Còn chưa tới gần, đã ngửi thấy thoang thoảng mùi thuốc.
Lão là y sư cấp sáu trong cốc, tu vi cấp sáu, y thuật cũng không tầm thường, tính tình hướng ngoại nhiệt tình, kết bạn rộng rãi, tân khách đến tham gia yến hội nối liền không dứt.
Đậu Đình không có vẻ kiêu ngạo, tự mình đứng trước cửa đón khách.
Dáng người lão thon gầy, râu dài bồng bềnh, mặc trường bào màu trắng, có vài phần nho nhã tiên khí.
"Viên y sư, ngươi có thể bớt chút thì giờ đến đây, thật sự là vinh hạnh của lão đây!”
Viên Quỳnh chắp tay đáp lễ.
"Ta dắt vài đứa trẻ tới đây mở rộng tầm mắt, Đậu y sư chớ nên trách tội.”
"Sao có thể như vậy được?” Đậu Đình vuốt râu cười nói: “Nhiều người càng thêm náo nhiệt, có thêm người trẻ tuổi thì càng sinh cơ bừng bừng.”
Ánh mắt của lão đảo qua ba người Lục Kiến Vi, trong lòng có chút kinh ngạc.
Chỉ có một cô nương cao lớn là võ giả, hai cô nương còn lại đều không có nội lực d.a.o động.
"Viên y sư, không ngại giới thiệu một chút chứ?”
Viên Quỳnh thản nhiên nói: "Vị này xuất thân từ thư viện Lô Châu, Thượng Quan Dao; vị này là Thẩm Thập Nhị, bằng hữu của A Dao.”
"Thì ra là thiên kim của Thượng Quan viện trưởng, thất kính rồi." Đậu Đình chắp tay, lại hổ thẹn nói: “Ta ngược lại thật sự ra đoán không ra thân phận của Thẩm tiểu hữu.”
Lục Kiến Vi khiêm tốn nói: "Vô danh tiểu tốt, chỉ là may mắn kết bạn với Thượng Quan cô nương, nên mới có cơ hội nhập cốc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-423.html.]
"Sao lại như thế được? Tiểu hữu khí độ bất phàm, chớ tự coi thường mình. Chư vị xin mời vào. ”
Đi qua đại môn là một đình viện rộng rãi, bàn ghế yến hội được bày biện chỉnh tề, trên bàn trưng bày các loại trà điểm thêm mâm trái cây. "Viên y sư, ta còn phải đi cửa trước chiêu đãi khách nhân, thứ lỗi không tiếp đãi.”
Viên Quỳnh nhẹ nhàng gật đầu.
Lục Kiến Vi bất động thanh sắc quan sát bố cục viện tử.
Khác với đại đa số y sư cao ngạo của Thần Y Cốc, Đậu Đình tính cách ôn hòa, đãi khách nhiệt tình, đối với hạng người vô danh như nàng cũng không thiếu lễ tiết, cách đối nhân xử thế tương đối chu toàn.
Người chu toàn như vậy, muốn ám thị tâm lý Đỗ Hàn Thu là một chuyện rất dễ dàng.
Lão sai người đưa thiếp mời, đồng ý cho nàng vào trong cốc sao chép y thư của Lâm Tòng Nguyệt, thật sự chỉ là muốn chấm dứt việc này thôi sao?
Lục Kiến Vi dùng ngón chân ngẫm nghĩ cũng cảm thấy không đơn giản như vậy.
Y giả truy cầu y thuật là con đường không bao giờ kết thúc.
Dựa vào tài nghệ giải độc, Đậu Đình nổi danh trong ngoài Thần Y Cốc, nhưng cũng không có nghĩa là lão không muốn nghiên cứu các y thuật khác.
Tỉ như kỹ năng có thể chữa trị cho người bị chấn thương hoặc nội thương nặng.
Đỗ Hàn Thu xuất hiện tại Bát Phương khách điếm, không phải là vì để bắt cóc nàng, từ đó bức bách nàng giao ra y thuật sao?
Nàng cúi đầu trầm tư, cánh tay đột nhiên bị người ta lay nhẹ.
Một chiếc bánh ngọt màu trà được đưa đến.
"Tại sao ngươi không ăn gì? Nếu không ăn là ta ăn hết đấy.” Tiểu Đào thúc giục nàng.
Lục Kiến Vi khẽ ngẩng đầu lên.
Đĩa đựng trái cây cùng trà bánh trên bàn đã biến mất hơn phân nửa, túi nhỏ trong tay Tiểu Đào đã đựng đầy vỏ trái cây và vỏ vụn.
Khẩu vị vẫn tốt như trước đây.
"Ta không ăn.” Nàng cười lắc đầu.
Ánh mắt Tiểu Đào sáng lên: "Vậy ta ăn hết nha? ”
"Ừm, của ngươi cả đó.”