Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 436
Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:20:09
Lượt xem: 35
Nàng không thật sự tin là Đậu Đình nhìn ra được.
"Tiểu Khách, không phải ngươi đã nói người dưới cấp bậc tông sư không thể nào phát hiện được sao?"
"Nội lực sẽ được che giấu, nhưng khí tràng của cao thủ rất khó để che giấu, đối phương là Võ Vương cấp tám, có thể tu luyện đến cảnh giới này, trực giác rất nhạy bén."
"Cũng đúng."
Lục Kiến Vi không tiếp tục rối rắm.
Chỉ là trực giác bảo rằng tu vi của nàng cao mà thôi, không phải thật sự nhìn ra cấp bậc của nàng, cũng không tính là chuyện gì to tát.
"Có thể dạy dỗ được một nhân tài như Thẩm tiểu hữu, lệnh tôn nhất định cũng là một người vô cùng ưu tú." Đậu Đình thắc mắc nói: "Nhưng ở trong ấn tượng của ta, hình như trên giang hồ không có thế gia võ học nào họ Thẩm."
Lục Kiến Vi dừng bước, ánh mắt một lời khó nói hết.
"Tại sao Thẩm tiểu hữu lại nhìn ta như thế?" Đậu Đình khó hiểu: "Chẳng lẽ ta đã nói sai cái gì sao?"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Đậu y sư chưa từng nghĩ tới, có khi ta mang họ mẹ thì sao? Không ai quy định ta nhất định phải lấy họ cha đúng không?"
Đậu Đình: "…"
Lão cười ha hả: "Ta cũng chưa từng nghe nói đến nữ hiệp họ Thẩm."
"Ta đã nói rồi, trong nhà không có cao thủ gì cả, ta cũng chỉ học được một ít võ kỹ thô thiển, Đậu y sư không tin ta sao?"
Đậu Đình: "… Tới nơi rồi."
Lão tăng tốc bước nhanh hơn, đẩy cánh cửa viện ra.
Cửa viện đối diện với nhà chính, cửa phòng hơi hé mở nên khó nhìn rõ tình hình bên trong.
"Thẩm tiểu hữu, xin mời."
Lục Kiến Vi bước vào chủ viện.
Cửa viện được người sau đóng lại, âm thanh rất khẽ, lại giống như tiếng tù và nặng nề.
Nàng có linh cảm rằng những gì đang chờ đợi mình phía trước sẽ là một cuộc săn lùng không chút lưu tình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-436.html.]
Đậu Đình đứng ở phía sau nàng, ống tay áo tung bay trong gió.
"Thẩm tiểu hữu, cư sĩ ở bên trong chờ ngươi."
Lục Kiến Vi tản bộ bước lên bậc thang.
Vạt áo màu xanh lam lướt qua hành lang làm bằng bạch ngọc, phất qua bậc cửa cao cao, biến mất ở phía sau cửa.
Cánh cửa từ từ được khép lại, ngăn cách tất cả tầm nhìn.
Không hổ là nơi ở của Võ Vương cấp tám, đồ dùng bày biện trong phòng đều là vật phi phàm.
Bàn ghế được làm bằng gỗ hoa lê thượng hạng, bình sứ quý hiếm được cắm ngẫu nhiên những cành hoa đang nở rộ, bộ sưu tập đồ cổ trên giá, tất cả đều có giá trị liên thành.
Những bức thư pháp và tranh treo tường cũng là trân phẩm sưu tầm mà ai cũng mơ ước.
Thực sự rất giàu có.
Trong lòng Lục Kiến Vi dâng lên sự hâm mộ.
"Thẩm tiểu hữu, mời vào." Một giọng nói trầm thấp ôn hòa truyền đến.
Lục Kiến Vi theo giọng nói bước vào phòng trong.
Một chiếc án kỉ, hai cái ghế tre.
Trên án kỉ có hương trà thoang thoảng, bên trái có một người đang ngồi, người đó mặc áo bào dài rộng, tư thái thanh thản thong dong, tóc buộc một nửa, quay đầu lại, duỗi tay phải ra.
"Mời ngồi."
Lúc này Lục Kiến Vi mới thấy rõ mặt hắn.
Vẻ ngoài trông khoảng bốn mươi tuổi, dung mạo không tính là anh tuấn, cùng lắm thì có thể gọi là đoan chính, không để râu, nhìn qua tương đối sạch sẽ thoải mái.
Người nọ chỉ đơn giản ngồi xuống, không có động tác dư thừa, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm nhận được một luồng khí tràng mạnh mẽ.
"Đậu y sư nói, ngươi lo lắng ta chê trách việc quý phủ chiêu đãi không chu toàn cho nên cố ý muốn gặp mặt trực tiếp, hiện giờ đã gặp rồi, ta cũng nên đi." Lục Kiến Vi không hành động theo bước đi của hắn: "Về phần rốt cuộc có chiêu đãi chu đáo hay không, điều này tùy thuộc vào tiêu chuẩn tiếp đón khách của ngươi."
Nam tử sửng sốt một chút, thản nhiên nói: "Đó chỉ là cái cớ để mời ngươi qua đây."
Lục Kiến Vi không trả lời câu nói của hắn.
"Người trẻ tuổi có cá tính giống như người, đã lâu rồi ta mới gặp được.” Nam tử nhấp nhẹ một ngụm trà nói: "Ngươi không sợ một chút nào sao?"