Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 468
Cập nhật lúc: 2024-10-08 05:52:09
Lượt xem: 42
Nàng cảm giác y thuật của bản thân đã đến bình cảnh rõ rệt, nếu muốn tăng lên, không chỉ cần thời cơ, chỉ sợ còn cần rất nhiều kinh nghiệm thực tiễn.
Khi nàng lên kế hoạch mở chi nhánh, nàng đã định hướng cho chi nhánh ở Giang Châu là khách điếm có thể “an dưỡng".
Lúc trước xảy ra quá nhiều việc vặt, cũng không thể đẩy danh tiếng của nàng ra ngoài, hơn nữa giá trị vũ lực của bản thân còn không cách nào chấn nhiếp giang hồ, chỉ thi thoảng cứu được một số người rồi không có sau đó nữa.
Hiện tại thời gian đã chín muồi.
Nàng gọi Trương bá đến dặn dò vài câu, Trương bá nhận lệnh rời đi.
Nhờ vào sự tuyên truyền của thoại bản, Lục chưởng quầy của Bát Phương khách điếm đã nổi danh võ lâm Trung Nguyên.
Y thuật của nàng cũng bởi vậy mà được người đời khen ngợi.
Không ít người đều muốn đến đây cầu y hỏi bệnh, nhưng ngại uy h.i.ế.p của Võ Vương cấp tám, lo rằng Võ Vương không muốn xem bệnh cho những người có thân phận thấp kém cho nên vẫn luôn lần lữa không quyết.
Đúng lúc này, Bát Phương khách điếm thả ra tin tức.
Mỗi ngày đến đầu giờ Dậu, khách điếm sẽ tiếp đãi các nhóm bệnh nhân, tới trước khám trước, quá hạn không đợi.
Dân chúng bình thường hay võ giả giang hồ, bất cứ thân phận nào đều có thể đến khách điếm xem bệnh.
Tiền xem bệnh dựa vào tình trạng bệnh tình.
Khắp nơi đều nghe ngóng động tĩnh này.
Cả đời có thể có mấy lần vinh hạnh đặc biệt được Võ Vương cấp tám tự mình khám bệnh? Bỏ lỡ lần này sẽ không còn lần sau nữa.
Không phải là Thần Y Cốc không có Y thánh cấp tám, nhưng người bình thường không thể gặp Y thánh được.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-468.html.]
Tin tức nhanh chóng truyền ra trên giang hồ, có khách nhân giang hồ ở gần đó lập tức nắm lấy cơ hội chạy đến Giang Châu Thành, đi đến Bát Phương khách điếm cầu y hỏi thuốc.
Mỗi ngày, dòng người đổ xô đến khách điếm lúc nào cũng đông nghìn nghịt.
Bá tánh thành Giang Châu thấy vậy thì nhao nhao nghe ngóng chuyện mới mẻ, biết được khách điếm có danh y tọa trấn thì cũng gia nhập đội ngũ hỏi bệnh.
Nhóm tiểu nhị của khách điếm bận tối mày tối mặt, nhất là A Điều.
Chứng bệnh bình thường Lục Kiến Vi sẽ không tự mình ra tay, tất cả đều giao cho A Điều, cực đại rèn luyện y thuật cho A Điều, nàng ngược lại cũng rất thích thú luyện tập.
Sau khi chữa bệnh, Lục Kiến Vi và A Điều cũng không quên nghiên cứu một vị dược liệu cuối cùng.
"Xem xét về khía cạnh dược lý, trừ bỏ vị thuốc cuối cùng, những dược liệu trước đó kết hợp với nhau đã có thể giải được Phó Hoàng Tuyền.” A Điều cầm phương thuốc nhíu mày, trăm mối suy nghĩ vẫn không có cách giải: “Vì sao lại phải thêm một vị thuốc?”
Lục Kiến Vi: "Ngươi nói không sai, nhưng dược liệu trong phương thuốc rất khó đạt tới cân bằng, nếu tách ra, dược tính của mỗi loại đều rất tốt, nhưng kết hợp lại với nhau, dược tính sẽ giảm mạnh, kết hợp cùng một chỗ cũng không có cách nào giải độc được, có lẽ vị thuốc cuối cùng chính là để cân bằng dược tính. ”
"Cân bằng dược tính?” Trong đầu A Điều lướt qua vô số dược liệu, nhưng vẫn không thể tìm ra.
Hồn Đoạn Lĩnh ở Tây Nam, cân bằng dược tính...
Lục Kiến Vi chợt lóe lên suy nghĩ, dường như nàng vừa nghĩ ra một loại dược liệu cực kỳ độc đáo và hiếm có.
Bên ngoài Giang Châu Thành, một thiếu niên mặc y phục ngắn tay đang kéo một cỗ xe đẩy, từng bước một khó khăn đi về phía Giang Châu Thành.
Trên xe có một vị phụ nhân áo xám đang nằm, phụ nhân thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, dung mạo tú lệ, đuôi mắt lưu lại dấu vết của tháng năm.
Hai mắt nàng nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, hơi thở cực kỳ yếu ớt.
Đợi đến lúc kiểm tra để vào thành, thiếu niên cẩn thận lấy ra giấy thông hành và hai đồng tiền từ trong ngực.
"Nhân sĩ Chương Châu, vào đi.” Thủ vệ ném giấy thông hành lại cho hắn.
Thiếu niên vội vàng nhận lấy, trân trọng nhét vào bên trong áo, túm lấy dây thừng kéo xe đẩy, bước chân nặng nề tiến vào thành.