Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 470
Cập nhật lúc: 2024-10-07 22:52:12
Lượt xem: 41
"Đồ vật bên trong hệ thống đều là những thứ đã từng tồn tại, hoặc đang tồn tại, giang hồ lại không thể giải được Tầm Thường Khách, có phải là bởi vì phương thuốc này đã thất truyền hay không?”
"Chắc là vậy.”
"Nói cách khác, đã từng có người nghiên cứu ra Tầm Thường Khách, mà rất có thể mục đích chính là để giải quyết chứng bệnh nội lực ký sinh.”
"Có lý.”
Lục Kiến Vi suy nghĩ, Tầm Thường Khách là một loại thuốc có thể áp chế nội lực, nhưng đấy không phải là tác dụng chính của nó.
Khi uống thuốc, bất kể là nội lực như thế nào sẽ đều bị đè ép gắt gao, không có tác dụng trị tận gốc.
Từ việc phương thuốc của Tầm Thường Khách thất truyền có thể thấy được, nó không có quá nhiều tác dụng để giải quyết chứng nội lực ký sinh.
Nói tóm lại, áp chế hay luyện hóa, những phương pháp này đều không thực hiện được.
Nội lực là dựa vào cơ thể con người, một khi đã phân tán ra không khí thì sẽ tiêu tan rất nhanh.
Nếu có thể dùng phương pháp nào đó để dẫn nội lực ký sinh ra ngoài cơ thể...
“Chưởng quầy.” Trương bá ở ngoài cửa nói: “Có vị khách nhân trúng nội thương.”
"Đã biết.” Lục Kiến Vi lên tiếng, mạch suy nghĩ vừa rồi vẫn đang xoay quanh trong đầu.
Nàng bắt được một tia linh cảm, đang rất cần chứng minh thực tế.
Ở tiền viện, thiếu niên đang nắm chặt góc áo, đầu tóc rối bù, hai ngón chân thò ra khỏi giày vải rách nát.
"Tề Xuyên, mười sáu tuổi, nhân sĩ Chương Châu, mẫu thân bị khách nhân giang hồ tấn công, nội thương không lành, đúng không?” Nhạc Thù xác minh thông tin ghi chép.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-470.html.]
"Vâng.”
Tề Xuyên vội vàng gật đầu, ánh mắt đen láy hiện ra chờ mong: “Xin hỏi thiếu hiệp, có thể chữa khỏi thương thế kia hay không?”
"Cần chưởng quầy xem thử mới biết được.” Nhạc Thù lấy thẻ số màu đỏ ra giao vào tay Tề Xuyên: “Đi nộp tiền đặt cọc trước đi.”
Tề Xuyên sững sờ, ngập ngừng nói: "Tiền đặt cọc là bao nhiêu?”
"Thương tích của lệnh từ không phải vết thương nhỏ, chưởng quầy ra tay cần phải chịu rủi ro, tiền chẩn đoán vốn không rẻ, đặt cọc một trăm lượng."
Nhạc Thù từ tốn nói.
Hắn nhìn ra quẫn bách của thiếu niên, nhưng quy củ chính là quy củ, chứng bệnh ký sinh vốn không dễ trị, với loại bệnh này, chưởng quầy ra tay phải thu ít nhất mười nghìn lượng tiền chẩn đoán, chỉ là lần này người đến không chỉ là khách nhân giang hồ, còn có dân chúng tầm thường, người khác nhau thì số tiền cũng có chút khác biệt, nhưng không thể kém hơn quá nhiều.
Nhưng dù là như thế, tiền xem bệnh cũng cao đến quá đáng.
Cả người Tề Xuyên ngẩn ra, bán hắn đi cũng không có nhiều tiền như vậy.
Hắn bỗng nhiên quỳ mạnh xuống đất, dập đầu rầm rầm, mới dập có mấy cái trên trán đã xanh tím.
Nhạc Thù vội vàng đỡ người lên, tiếc rằng thiếu niên có sức lực cực lớn, hắn không lay động được nên đành phải dùng nội lực, cứng rắn kéo người lên.
"Thiếu hiệp, cầu xin ngươi hãy cứu nương ta, muốn ta làm gì cũng được! Sức ta rất lớn, ta có thể làm rất nhiều, rất nhiều việc!” Tề Xuyên không muốn từ bỏ cơ hội duy nhất này.
Hắn đã cầu cứu hết các y quán ở Chương Châu nhưng đều vô vọng, nghe được thoại bản liên quan tới Thanh Thiên Nữ Hiệp bèn coi đây như một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, kéo xe đẩy từ Chương Châu đi đến Giang Châu.
Vân Mộng Hạ Vũ
May mà Chương Châu và Giang Châu ở sát nhau, còn tới kịp.
Nhạc Thù bất đắc dĩ, mấy ngày nay không phải hắn chưa từng gặp trường hợp không đủ tiền xem bệnh, trong lòng hắn mặc dù rất đồng cảm, nhưng khách điếm phải làm ăn, không phải từ thiện, cũng không thể để một người không có tiền tới nhưng vẫn nhận điều trị, vậy thì sau này người xem bệnh có còn trả tiền hay không?
"Tề công tử, không phải ta không muốn cứu nương ngươi, nhưng mà khách điếm có quy củ, cho dù ngươi đi tìm y quán bình thường để xem bệnh thì cũng phải trả tiền xem bệnh và tiền thuốc đúng không?”
Đương nhiên Tề Xuyên cũng hiểu đạo lý bên trong, nhưng bây giờ hắn không còn biện pháp nào khác.