Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 480
Cập nhật lúc: 2024-10-08 12:36:33
Lượt xem: 64
Đoàn người đi thêm một dặm nữa thì có một đình nghỉ mát trơ trọi đập vào mắt.
Nhạc Thù mừng rỡ nói: "Có đình, chưởng quầy, chúng ta có nên đi vào tránh mưa hay không?”
Căn cứ vào khí hậu Kiềm Châu, mưa sẽ không quá lâu, không bằng đợi mưa tạnh rồi lên đường.
Đương nhiên là Lục Kiến Vi đồng ý.
Đoàn người buộc ngựa vào thân cây bên cạnh đình, sau đó đội mưa đi vào đình nghỉ chân.
"Cũng không biết là ai đã xây cái đình này.” Tiết Quan Hà rũ nước mưa trên người xuống, nước b.ắ.n tung tóe lên cột đình, nhuộm cây cột loang lổ thành màu sậm.
Ôn Trứ Chi ngồi trên xe lăn chậm rãi đi vào.
"Đình có tên Khoái Ý, tương truyền là một vị hiệp khách du ngoạn đến đây, bởi vì mưa không có chỗ trú, trùng hợp cũng gặp một vị hiệp khách khác cũng chật vật đi tới, hai người vừa thấy đã quen thân. Mặc dù trời mưa khiến người ta bất tiện, nhưng lại có thể giúp làm quen thêm bằng hữu, có thể nói là khoái ý đến cực điểm. Vì để làm kỷ niệm, hai người đã xây đình Khoái Ý ở đây, cũng có hy vọng người đến sau sẽ có chỗ che gió tránh mưa.”
Tiết Quan Hà nghe đến hai mắt nóng lên, trong lòng cũng phát ra một loại khoái ý.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hành tẩu giang hồ không phải là vì kết giao người cùng chí hướng, cùng nhau hành hiệp trượng nghĩa sao?
"Sau đó thì sao? Bây giờ bọn họ thế nào rồi?”
Những người còn lại cũng đều tò mò vểnh tai nghe.
Ôn Trứ Chi cười cười, nhìn vào màn mưa không thấy điểm cuối, chỉ nói: "Chuyện sau này ta cũng không rõ lắm.”
"Trở mặt thành thù, đều c.h.ế.t hết.” Lương Thượng Quân bất thình lình mở miệng.
Đám người: “...”
"Tình cảm có chân thành tha thiết đến đâu cũng không chống lại được sự hấp dẫn của lợi ích.” Lương Thượng Quân lắc đầu thở dài: “Sự tồn tại của cái đình này chính là để châm chọc.”
Lục Kiến Vi ngắt lời bi quan của hắn, nói: "Chúng ta đã tiếp cận biên giới Kiềm Châu và Điền Châu, qua một hai ngày nữa là có thể đến Đạt Đạt Thành.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-480.html.]
"Cũng không biết khách điếm đã xây xong hay chưa?” Vẻ mặt Nhạc Thù mong đợi nói: “Chắc là khách điếm mới cũng sẽ rất khí phái.”
Khách điếm được Ôn Trứ Chi viết thư sai người xây dựng, rõ ràng hắn mới là người hiểu rõ tình huống nhất, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.
Ôn Trứ Chi đang muốn trả lời thì cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa.
Đám người ngừng câu chuyện lại.
Bên trong màn mưa, một chiếc xe ngựa đi trước, hai con ngựa theo sát phía sau. Người đánh xe là một cô nương trẻ tuổi, tu vi cấp bốn, bên trong toa xe còn có một người tu vi cấp năm, hai người cưỡi ngựa đều là thiếu niên có tu vi cấp sáu.
Hai người mặc áo tơi, nhìn như đang sánh vai mà đi, thật ra lại là ngươi chạy ta đuổi, một bên cố ý chắn một bên khác, không ai nhường ai.
"Biện Hành Chu! Ngươi có cần mặt mũi nữa hay không hả? Tránh ra cho bản công tử đi!”
"Triệu Thụy, ngươi thô lỗ như thế, có thể xứng đồng hành với Tuyết Nhi?”
"Chớ giả vờ giả vịt với ta, ngươi là ngụy quân tử giả nhân giả nghĩa! Ngươi mới không xứng được đồng hành với Tuyết Nhi!”
"Ngươi quá ồn ào, Tuyết Nhi sẽ không vui đâu.”
“...”
Mưa gió mang theo tiếng cãi vã truyền vào đình nghỉ chân.
Lục Kiến Vi bất động thanh sắc ngồi thẳng người, lỗ tai hướng về phía người tới.
Vừa nghe đã biết chính là Tu La Tràng trong truyền thuyết, đường xá nhàm chán, cuối cùng cũng có chút chuyện thú vị.
Cô nương đánh xe dẫn đầu trông thấy đình nghỉ chân, vui vẻ nói: "Tiểu thư, phía trước có một cái đình, chúng ta đi vào tránh mưa trước được không?”
Trong xe truyền ra một giọng nói như ngọc lục bảo chạm vào nhau, réo rắt dễ nghe.
"Được.”
Một chữ thật đơn giản nhưng lại khiến lòng người nóng bỏng.
Lục Kiến Vi cũng cảm thấy trái tim mình bị kích thích, tai ửng đỏ, nàng theo bản năng khởi động tâm pháp Vô Danh, đầu trong nháy mắt thanh minh, ánh mắt chuyển hướng sang nhón tiểu nhị ở trong đình, trừ A Điều và Lương Thượng Quân, những người còn lại đều đang sững sờ.