Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 484
Cập nhật lúc: 2024-10-08 12:36:39
Lượt xem: 56
Tiết Quan Hà sờ lên cằm: "Tại sao ngươi lại biết nhiều như vậy?”
"Ta lang bạt giang hồ từ sớm, đương nhiên là biết nhiều hơn ngươi rồi."
"Vậy sao?”
A Nại nói sang chuyện khác: "Lục chưởng quầy, mưa tạnh rồi, chúng ta đi được chưa?”
Lục Kiến Vi xem náo nhiệt còn chưa đủ, lười biếng đứng dậy.
"Đi thôi.”
Một ngày rưỡi sau, tám người rốt cục đã đến Đạt Đạt Thành.
Đạt Đạt Thành thành lập dựa vào buôn bán qua lại giữa Trung Nguyên và Tây Nam, khác với các thành trấn ở Trung Nguyên, tường thành ở đây tương đối thấp lùn, đều là dùng đất đắp lên, không có lực phòng ngự quá lớn.
Nói là thành, thật ra cũng không khác gì một trấn nhỏ rách nát cả.
Đạt Đạt Thành danh xứng với thực, muốn đi vào thành "Vàng phát sáng", nhất định phải móc tiền vàng ra.
Lệ phí vào thành mỗi người một trăm văn, còn đen hơn cả hắc điếm.
Trước đó Lương Thượng Quân đã tự tiến cử mình làm người dẫn đường, thấy mọi người khó hiểu thì mở miệng giải thích: "Chưởng quầy, hàng hóa giao dịch ở Đạt Đạt Thành phần lớn là dược liệu quý giá của địa phương. Thương nhân Trung Nguyên cũng sẽ vận chuyển đồ sứ quý giá, lá trà, tơ lụa và các loại hàng hoá đến đây giao dịch, nếu ngay cả một trăm văn cũng không bỏ ra nổi thì cũng không cần phải vào thành nữa.”
Đám người: “...”
Kỳ thị người nghèo.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ánh mắt Lục Kiến Vi nhìn về phía một hán tử đang cõng giỏ trúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-484.html.]
"Trông hắn giống người có tiền lắm sao?”
Hán tử đầu đội khăn, trên người mặc khoác áo ngắn màu xám, bên dưới là quần ống quần rộng đến mắt cá chân, chân mang giày cỏ, làn da ngăm đen, khuôn mặt tang thương, hai tay chăm chăm nắm chặt móc treo giỏ trúc.
"Hắn là người bản xứ, chắc là một người bán lâm sản, không cần giao phí vào thành.” Lương Thượng Quân nói: “Chỉ có người Trung Nguyên vào thành mới cần giao nộp một trăm văn.”
A Nại hừ nhẹ: "Đạt Đạt Thành chỉ hoan nghênh người Trung Nguyên có tiền.”
"Nghe có vẻ đúng là đạo lý này.” Tiết Quan Hà gật đầu, móc từ trong n.g.ự.c ra sáu trăm văn rồi đưa cho thủ vệ cửa thành.
A Nại lấy ra hai trăm văn.
Thủ vệ có vóc dáng cao lớn uy mãnh, cầm trong tay thanh giáo bằng trúc, không có nội lực, chỉ là người dân địa phương bình thường.
Nhưng trong ngoài cửa thành, không ai dám làm càn.
Có rất nhiều người Trung Nguyên tới đây, tám người Lục Kiến Vi cũng không tạo ra quá nhiều sự chú ý, sau khi vào thành, bọn họ đi theo xe ngựa Ôn Trứ Chi, tiến về phiên chợ thành bắc.
Từ trước khi khởi hành ở Giang Châu, Ôn Trứ Chi đã sai người tìm mặt bằng cửa hàng ở Đạt Đạt Thành, sau hai tháng, khách điếm cũng đã được xây dựng hoàn thiện.
Đạt Đạt Thành không thể so với thành trấn ở Trung Nguyên, cửa hàng trong thành, hay nhà sàn của dân bản địa đều được làm từ trúc.
Khí hậu ở Điền Châu ẩm ướt ấm áp, rừng núi rậm rạp, lại có rất nhiều côn trùng rắn rết, nên lầu một thường không dành cho người ở, mà dùng để cất giữ lương thực hoặc nuôi nhốt gia súc.
Đương nhiên là chi nhánh của Bát Phương khách điếm cũng phải nhập gia tùy tục.
Bố cục của viện tử không thay đổi, chuồng ngựa, khu giường chung lần lượt ở hai bên, chỉ là lầu chính và khu giường chung đều biến thành nhà sàn.
Bởi vì khả năng chịu lực của cây trúc có hạn, nên trong toà nhà chính chỉ có hai tầng có thể cung cấp nơi ở, nói là khách điếm, thực tế chính là nơi đặt chân của tám người tại Đạt Đạt Thành.
Có thể kinh doanh hay không thì còn phải xem xét lại.