Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 485
Cập nhật lúc: 2024-10-08 12:36:40
Lượt xem: 52
Lầu chính có mười hai gian phòng, lầu hai chín gian, lầu ba ba gian, Lục Kiến Vi vẫn ở phòng chính giữa lầu ba như cũ.
Năm người tiểu nhị Tiết Quan Hà được tùy ý chọn phòng ở lầu hai.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ba gian phòng ở khu giường chung được chủ tớ Ôn gia bao trọn. Nơi này được thiết kế có một con dốc dài để thuận tiện cho người dùng xe lăn ở.
Sau khi chọn chọn lựa lựa xong xuôi, nhóm tiểu nhị bắt đầu bận rộn.
Người nên chẻ củi thì đi chẻ củi, người đi múc nước thì đi múc nước, người nấu cơm thì tập trung nấu cơm, tất cả đều ngay ngắn trật tự.
"Bép!” Tiết Quan Hà vung tay đập c.h.ế.t con muỗi, khi nhìn thấy t.h.i t.h.ể con muỗi trong lòng bàn tay mình thì hoảng sợ nói: “Muỗi ở đây cũng lớn thật!”
A Điều móc bình sứ từ trong túi thuốc ra rồi đưa cho hắn.
"Đây là cái gì vậy?”
"Thuốc đuổi muỗi, cũng có thể trị ngứa.”
Tiết Quan Hà nhận lấy, móc ra một ít cao bôi lên chỗ ngứa, trong nháy mắt cảm thấy man mát, cơn ngứa ngáy cũng không còn nữa.
“Thật sự rất dễ dùng!”
A Điều cũng phát thuốc đuổi muỗi cho những người còn lại.
"Có thể cho ta thêm mấy bình được không?” A Nại gãi mu bàn tay, chạy tới hỏi: “Ta có thể đưa tiền.”
A Điều: "Một bình năm lượng.”
"Được, năm lượng thì năm lượng.” A Nại bỏ ra mười lăm lượng mua ba bình, vào phòng nói với Ôn Trứ Chi: “Công tử, đợi lát nữa ta ra ngoài mua chút thảo dược đuổi trùng.”
Ở Tây Nam những thứ khác không có nhiều lắm, nhưng thảo dược đuổi trùng thì không bao giờ thiếu.
Vừa dứt lời, ngoài cửa viện truyền đến một tiếng cọt kẹt, có người tiến vào.
Ôn Trứ Chi điều khiển xe lăn ra khỏi phòng, nhìn về phía người tới ở hành lang.
Người đến mặc trang phục ngoại tộc điển hình, khăn trùm đầu màu nhạt được quấn tròn trên trán, tướng mạo bình thường, gầy gò dũng mãnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-485.html.]
Hắn nhìn thấy Ôn Trứ Chi, lập tức lộ hàm răng chỉnh tề, vui vẻ phấn chấn nói: "Ôn công tử, các ngươi đều đến rồi sao?”
Người này nói tiếng Trung Nguyên nhưng khẩu âm có hơi cứng nhắc.
Ôn Trứ Chi gật đầu cười nói: "Khoảng thời gian này đã khiến ngươi khổ cực rồi.”
"Không khổ cực, không khổ cực.” Nam nhân buông xuống cái gùi trên lưng xuống, lấy từ bên trong ra một mẻ dược thảo tươi mới: “Ta đoán là các ngươi sắp đến, nên đã đi đào thảo dược đuổi trùng, đến lúc đó nấu nước rồi vẩy vào trong viện thì trùng rắn sẽ không đến đây nữa.”
A Điều nghe vậy đến gần, cẩn thận nhìn một chút: “Là cỏ hiền.”
"Muội tử cũng hiểu thảo dược?” Nam nhân chất phác cười nói: “Đúng là cỏ hiền, chuyên dùng để xua đuổi trùng rắn.”
A Nại dựa vào lan can, cất giọng nói: "A Mộc Sa, ngươi chớ xem thường nàng, nàng là đại phu rất lợi hại đấy.”
"Đại phu?” A Mộc Sa nổi lòng tôn kính: “Muội tử nhỏ tuổi như vậy mà đã có thể làm Vu sư rồi!”
"Vu sư là cái gì?” Nhạc Thù tò mò hỏi.
A Mộc Sa giải thích: "Vu sư là người trừ tà chữa bệnh cho mọi người trong tộc, trong tộc có ai ốm nằm không dậy nổi, đều sẽ mời Vu sư đến Vu sư rất lợi hại, nhưng ta chưa thấy Vu sư nào nhỏ tuổi như muội tử vậy.”
"Đúng là A Điều tỷ tỷ rất lợi hại.” Nhạc Thù cũng nở mặt nở mày theo.
A Mộc Sa giơ ngón tay cái lên, sau lại chuyển hướng sang Ôn Trứ Chi.
"Ôn công tử, ta đi nấu thảo dược.”
Ôn Trứ Chi: "Làm phiền ngươi rồi.”
"Không cần khách khí như thế, ngươi từng cứu mạng của ta, ta làm những chuyện này là điều đương nhiên.” A Mộc Sa sảng khoái nói: “Lúc nào rảnh rỗi, ngươi nhất định phải đến nhà ta làm khách, mang theo cả các đạt tân của ngươi nữa.”
"Được.”
A Mộc Sa xách theo cái gùi đi nấu nước thuốc, trùng hợp Tiết Quan Hà lại đang mở lò phòng bếp, hai người hàn huyên vài câu, mỗi người đều làm việc của mình.
"Ôn công tử, “Đạt tân” nghĩa là gì vậy?” Nhạc Thù hỏi ở trong viện.
Không biết Lương Thượng Quân chạy ra từ chỗ nào, thay hắn giải đáp: "Có nghĩa là “Bằng hữu”.”
"Thì ra là thế, ngươi hiểu biết thật nhiều.”