Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 492
Cập nhật lúc: 2024-10-08 12:36:50
Lượt xem: 52
Lục Kiến Vi: "Ta chỉ cho ngươi thời gian một ngày, Thánh Dược Đường cướp bóc ở Đạt Đạt Thành nhiều năm như vậy, đừng nói là chút tiền ấy cũng không bỏ ra nổi chứ?”
A Thạch Thải cắn răng, quay người biến mất trong rừng cây.
"Ngươi, rốt cuộc các ngươi là ai?” A Mộc Lãng trợn to hai mắt, không thể tin nổi nhìn Lục Kiến Vi.
Mặc dù hắn không cảm nhận được cấp bậc của nàng, nhưng đôi mắt của hắn không mù.
Trước đó bị hất văng cùng bọn người A Thạch Khâu, hắn còn chưa quá để ý, dù sao đối phương đột nhiên ra tay nên bọn hắn chưa kịp chuẩn bị tâm lý.
Nhưng Phó đường chủ A Thạch Thải đến, triệt để đánh vỡ nhận thức của hắn.
Đám người này, rất mạnh!
A Thạch Thải là cao thủ đứng đầu Đạt Đạt Thành, tiếng sáo ngự trùng thuật lô hỏa thuần thanh, chỉ riêng số lượng đã có thể làm cho đối thủ sợ hãi.
Tuyệt kỹ như thế, ở trước mặt Lục Kiến Vi, lại giống như trẻ con chơi kiếm, không hề có chút uy h.i.ế.p đáng nói nào.
Thất bại thảm hại trong nháy mắt.
Vân Mộng Hạ Vũ
A Mộc Sa có biết đạt tân của mình kinh khủng như vậy không?
Tốt cuộc cường giả như vậy đến Điền Châu có mục đích gì?
A Mộc Lãng không khống chế được suy đoán của mình, về mặt tình cảm hắn muốn tin tưởng đối phương không có ác ý, nhưng lý trí lại ép buộc hắn không nên quá mức tín nhiệm người ngoài.
Lương Thượng Quân dùng tiếng Bố Ngõa nói cho hắn biết: "Chưởng quầy của chúng ta chỉ muốn mở một gian khách điếm, thuận tiện tìm chút dược liệu, không có mục đích khác, ngươi không cần lo lắng.”
A Mộc Lãng không thể làm gì khác hơn, nói: "Các ngươi là đạt tân của A Mộc Sa, ta tin tưởng các ngươi. Trong nhà của ta còn có việc, đi trước.”
Hắn xoay người bước được mấy bước rồi lại quay đầu.
"Đúng rồi, các ngươi vẫn nên cẩn thận đường chủ, tuy rằng tu vi của hắn có thể không cao bằng các ngươi, nhưng trong tay hắn có cổ trùng rất lợi hại, khó lòng phòng bị."
Lương Thượng Quân chuyển lời cho Lục Kiến Vi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-492.html.]
Lục Kiến Vi gật đầu: "Đa tạ ngươi đã nhắc nhở.”
A Mộc Lãng tâm sự nặng nề rời đi, lúc đi qua cửa viện lơ đãng nhìn thoáng qua chuồng ngựa.
Mười mấy người chen chúc trong chuồng ngựa, mới vừa rồi A Thạch Thải đến, cắt ngang kế hoạch dùng độc cổ đốt người của A Điều, bây giờ A Thạch Thải đã thua trận chạy mất, nàng lại nắm cổ trùng lần lượt cho nó cắn người.
Tiếng kêu thê thảm liên tiếp vang lên.
"Quá ồn ào.”
"Để ta dùng thuốc câm.”
Đối thoại trong khách điếm theo gió lọt vào tai A Mộc Lãng nghe không hiểu có ý tứ gì, nhưng tiếng kêu từ phía chuồng ngựa đột nhiên im bặt, làm hắn sợ hãi hoảng sợ.
Người xứ khác thật đáng sợ!
Ngày đầu tiên vào ở Đạt Đạt Thành coi như trôi qua muôn màu muôn vẻ.
Lục Kiến Vi trở lại phòng, thắp đèn nghiên cứu cổ thuật.
Ở bên kia, A Thạch Thải trở lại Thánh Dược Đường, đứng bên ngoài đại điện cầu kiến đường chủ.
Hộ vệ nói: "Hôm nay Đường chủ bắt được mấy người Trung Nguyên, đang hưng phấn, không có chuyện quan trọng thì đừng quấy rầy.”
"Nhờ ngươi báo cho đường chủ, phía bắc thành xuất hiện mấy người Trung Nguyên lợi hại, trói hơn mười người trong đường, ta không địch lại bọn họ."
"Người Trung Nguyên?” Một giọng nói khàn khàn xuyên thấu cửa điện: "Hôm nay ta mới bắt được mấy người Trung Nguyên hèn hạ vô sỉ, đều giống như kẻ ngốc, cực kỳ không thú vị. Người Trung Nguyên mà ngươi nói rất lợi hại sao?”
A Thạch Thải giật mình trong lòng, vội vàng nói: "Cổ thuật của đường chủ xuất thần nhập hóa, người Trung Nguyên làm sao có thể là đối thủ của ngài? Chẳng qua, mấy người Trung Nguyên kia thật sự có chút quỷ dị, hơn nữa..."
"Ấp a ấp úng làm cái gì?”
"Thuộc hạ phỏng đoán sơ lược, ít nhất là Võ Vương cấp bảy, cũng có khả năng là cấp tám.”
Trong điện im lặng mấy hơi: “Thật sao?”
"Thuộc hạ không dám lừa gạt.”
Cửa điện chầm chậm mở ra, một người chân trần bước ra, thân hình cao gầy, màu da hơi tái nhợt, bờ môi lại đỏ tươi như máu.