Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 496
Cập nhật lúc: 2024-10-08 12:36:56
Lượt xem: 54
"Chỉ dựa vào bình Hương Trà này, đừng nói năm lượng, dù là năm mươi lượng cũng phải ở." Biện Hành Chu cắt đứt lời Triệu Thụy, cười hỏi: "Không biết quý điếm có thể cung cấp cho chúng ta nước trà cùng loại được không?"
Hiện tại Lục Kiến Vi không cần kiếm những đồng tiền lẻ như vậy nữa, không hề nghĩ ngợi đã lập tức từ chối.
"Trà này không dùng đãi khách."
Vẻ mặt của Biện Hành Chu cứng đờ, khẽ thở dài: "Là Biện mỗ đường đột, có thể ngửi được một chút hương trà đã là tốt rồi. Lục chưởng quầy, ta đặt một gian thượng phòng."
"Thật xin lỗi, thượng phòng chỉ có hai gian, lại chỉ chiêu đãi khách nữ." Lục Kiến Vi thuận miệng nói thêm một quy củ.
Chỉ là vì nàng đang ở lầu ba, không muốn sát vách có thêm khách nam.
Lục La lấy ra năm lượng bạc vụn: "Một gian thượng phòng."
Chủ tớ hai người đi vào phòng, đóng lại cửa, ngăn cách những ánh mắt bên ngoài.
Biện Hành Chu cảm thấy hết nói nổi, không nhịn được càm ràm: "Lục chưởng quầy, tại sao làm ăn còn phân chia nam nữ?"
Lục Kiến Vi: "Ta thích."
"..."
Triệu Thụy nói ra tiếng lòng: "Quả nhiên là hắc điếm."
Nhưng cũng không còn cách nào khác.
Tuyết Nhi đã ở nơi này, hắn cũng chỉ có thể kiên trì bỏ tiền ra.
Thứ phòng lầu hai đã ở năm tiểu nhị, chỉ còn bốn gian, Triệu Thụy và Biện Hành Chu mỗi người chọn một căn phòng ở hai hướng trái ngược.
Hai người mà nhìn thấy nhau thì càng ghét hơn, cho nên cách càng xa càng tốt.
Lục Kiến Vi đứng dậy: "Trà rất ngon, cảm ơn."
Sự xuất hiện của khách nhân đãi cắt đứt chủ đề vừa rồi, cũng không cần phải tiếp tục nói nữa.
" Lục chưởng quầy...." Ôn Trứ Chi: "Điền Châu là nơi sơn thủy kỳ thú, là nơi tâm ta hướng đến."
"Thật sao?"
"Đúng vậy, ngươi không cần bối rối, ngươi làm chuyện ngươi muốn, ta làm chuyện mà ta muốn, nếu có chỗ nào đường đột, mong rằng ngươi sẽ rộng lòng tha thứ."
"Là ta hỏi nhiều, không liên quan gì đến ngươi." Lục Kiến Vi không cảm thấy bối rối, chẳng qua nàng cảm thấy không đúng lúc thôi.
Không phải bởi vì người, cũng không phải bởi vì nguyên do nào khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-496.html.]
Nàng ở thế giới này vốn đã không hợp thời rồi.
Còn phải trách nàng sao lại lắm miệng, cứ nhất định phải truy rõ ngọn nguồn.
Nàng về đến phòng mình, tiếp tục nghiên cứu cổ thuật, chờ khi Tiết Quan Hà làm xong cơm trưa mới đi xuống lầu, đi vào thiện phòng.
Chưa ăn được mấy đũa, ở lầu chính đã truyền đến tiếng nói của Lục La.
" Lục chưởng quầy, quý điếm có thể cung cấp thức ăn không?"
Tiết Quan Hà cất giọng nói: "Ăn uống cần đặt trước, cũng cần trả tiền."
"Đã biết." Lục La rất lễ phép: "Vậy chúng ta đặt trước bữa tối, giống các người là được."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Không thành vấn đề."
"Ta chưa thấy qua kiểu làm ăn như thế!" Triệu Thụy khó thở đá văng cửa phòng, phi người nhảy xuống: "Khách điếm nhà ai mà không cung cấp thức ăn nước uống chứ? Ngươi không cung cấp cơm trưa, bỏ đói Tuyết Nhi nhà chúng ta thì sao? Ta thấy hắc điếm này của ngươi đúng là thiếu giáo huấn mà!"
Nhuyễn kiếm phát ra ánh sáng, thẳng tắp đánh về phía bàn bát tiên.
Yến Phi Tàng ý thức được nên vội xách đao ra nghênh chiến.
"Ăn cơm."
Lời nói của Lục Kiến Vi rơi xuống, lực lượng mạnh mẽ đã ép đến chỗ Triệu Thụy, người sau bị ép đến nằm rạp trên mặt đất, nhuyễn kiếm trong tay vừa vặn trượt đến bên chân A Điều.
A Điều đá nhẹ một cái, nhuyễn kiếm lập tức trượt đến một góc khuất.
Yến Phi Tàng đành phải ngồi xuống, tiếp tục ăn cơm.
Triệu Thụy: "..."
Hắn bị lực lượng này ép đến nỗi không đứng dậy được, cũng không nói được.
Lục Kiến Vi chậm rãi ăn cơm, nàng ăn bao lâu, Triệu Thụy cũng nằm đấy bấy lâu.
Mặt mũi của đệ tử thiên tài Kình Thiên Điện mất hết chẳng còn lại gì.
"Ha ha Triệu huynh sao lại làm lễ lớn như thế?" Biện Hành Chu đong đưa cây quạt đi đến chế giễu: "Ta đã sớm nhắc nhở Triệu huynh, đi ra ngoài phải khách khí một chút, sao lại khiến mình chật vật đến vậy?"
Triệu Thụy giận đến mặt mày tím xanh.
"Ngươi cứ như vậy đúng là làm mất mặt Kình Thiên Điện, Tuyết Nhi cũng không thích loại người lỗ mãng, không có đầu óc như ngươi."
"..."
Biện Hành Chu bỏ đá xuống giếng hai câu, lập tức không nói nữa.