Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 50
Cập nhật lúc: 2024-10-03 22:32:29
Lượt xem: 125
Tiết Quan Hà nấu ăn xong Lục Kiến Vi liền mời Ngụy Liễu cùng dùng bữa.
Ngụy Liễu uyển chuyển từ chối nói: “Ta và sư huynh muốn đi Vọng Nguyệt Thành làm việc, đi chậm sợ cửa thành đóng cũng chưa về tới.”
Lục Kiến Vi liền để bọn họ rời đi.
Sư huynh muội Nhàn Vân sơn trang giao mười lượng tiền thuê và một lượng tiền thế chấp xong, lấy xe lừa đi khỏi khách điếm.
Lầu hai phòng ở sườn đông.
Hai người Lữ Tào liếc nhau, Tào Háo Tử từ lầu hai phi thân xuống, lướt qua tường viện hậu viện lặng lẽ theo đuôi đôi sư huynh muội, để lại Lữ Hồ Điệp tiếp tục giám thị Trương bá cùng Nhạc Thù.
Lục Kiến Vi chỉ làm như không biết, thản nhiên ngồi xuống.
Chúng tiểu nhị tùy ý ngồi xuống bàn ăn, ba người Trương bá theo thói quen tự chuẩn bị chén đũa, chỉ duy nhất Yến Phi Tàng nhìn chằm chằm mặt bàn trống trơn với vẻ mặt mờ mịt.
Tiểu nhị mới tới không xứng ăn cơm sao?
Tiết Quan Hà theo bản năng kính sợ võ sư cấp sáu, lại vốn có lòng muốn đối xử tử tế với người mới, vội nói: “Ta đi lấy thêm chén đũa!”
Lục Kiến Vi gọi hắn lại.
“Để hắn tự đi.”
Đều là tiểu nhị, không ai có nghĩa vụ phục vụ hắn.
Yến Phi Tàng chỉ nhất thời chưa kịp phản ứng, sau khi hoàn hồn cũng tự giác đi vào nhà bếp lấy chén đũa, không chút khách khí xới một chén cơm lớn, càn quét đồ ăn khắp bàn.
Chưa tới mười giây đã xử lý xong một chén, lại xới thêm một chén nữa.
Người khác nửa chén còn chưa ăn xong hắn đã vào bụng ba chén, lại đứng dậy đi lấy thêm chén thứ tư.
Lục Kiến Vi: “……”
Đây không phải là tiểu nhị, tên này là thùng cơm a!
Mùi hương đồ ăn bay tới lầu hai, Lữ Hồ Điệp đang đả tọa che bụng, thật sự không nhịn được mò xuống lầu.
“Lục chưởng quầy, bổn cô nương đói bụng, cho bổn cô nương thêm một đôi chén đũa có được không?”
Nói rồi vứt cho Lục Kiến Vi một cái mị nhãn quyến rũ.
Lục Kiến Vi không d.a.o động.
“Trả tiền.”
“Cô nương nhà gia giáo không thể lúc nào cũng nhắc chuyện tiền bạc, không tốt.” Lữ Hồ Điệp cong ngón tay lên thành lan hoa chỉ, cười trêu ghẹo.
Lục Kiến Vi ghét nhất là người khác đem chuyện giới tính ra nói, không chút khách khí phản bác: “Phấn trên mặt người dày đến mức có thể xây tường, nói chuyện ưỡn ẹo dầu mỡ có thể xào được một nồi đồ ăn to, có thời gian chi bằng đi làm thợ ngói hoặc làm đầu bếp kiếm ít tiền, hoặc là mua gói bồ kết về rửa cho bớt dầu, đỡ phải cả ngày đi dạy đời người khác.”
Lữ Hồ Điệp: “……”
Những người còn lại: “……”
Ngay cả Yến Phi Tàng cũng từ trong chén ngẩng đầu lên, dùng một loại ánh mắt không thể tin được nhìn nàng.
Bọn họ biết Lục chưởng quầy yêu tiền, cũng biết Lục chưởng quầy giỏi ăn nói, nhưng vẫn bị việc nàng phản bác lời người khác làm kinh hãi.
Nói thật, thời điểm Lục chưởng quầy không mắng người đều ôn ôn nhu nhu, nói chuyện cũng không lớn tiếng, bọn họ đều bị vẻ ngoài thanh lệ túc trí của nàng mê hoặc.
Nhưng sau khi nghe mắng người xong lại cảm thấy có thứ gì đó vỡ vụn.
Càng kỳ quái hơn chính là bọn họ nghe chửi lại cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Khuôn mặt trắng toát của Lữ Hồ Điệp đột nhiên biến thành xanh đen, cơ mặt vặn vẹo nhanh chóng trở lại như bình thường, hừ lạnh một tiếng phất tay áo rời đi.
Hắn có rất nhiều phương pháp có thể làm cho đám người đang ngồi nhận thua, nhưng suy nghĩ tới Yến Phi Tàng là võ sư cấp sáu, lại thêm khách điếm này thần bí khó lường, hơn nữa nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, Lữ Hồ Điệp đành nhẫn nhịn lên lầu đợi Tào Háo Tử trở về.
Trên đường đi tới Vọng Nguyệt Thành, Đào Dương lái xe cũng không quên tận tình khuyên bảo Ngụy Liễu: “Sư muội, chúng ta tới đây làm chính sự, xiêm y và trang sức khi nào mua chẳng được.”
Ngụy Liễu cẩn thận quan sát cây trâm bằng vàng trên tay.
“Ta cũng không làm chậm trễ chính sự, ngươi không hiểu đâu, những xiêm y và trang sức này cho dù là tay nghề hay kiểu dáng đều không giống nơi khác, bỏ lỡ thì có thể không mua được nữa.”
Đào Dương thở dài.
“Sư huynh, chúng ta đã tìm được Nhạc thiếu trang chủ cùng Trương quản gia, trước mắt chỉ cần truyền tin trở về.” Ngụy Liễu đổi đề tài: “Ngươi cũng cảm thấy Bát Phương khách điếm thần bí đúng chứ? Ta đoán ngươi khẳng định sẽ đem chuyện này bẩm báo cho trang chủ.”
Đào Dương: “Việc này và việc ngươi mua đồ có liên quan gì?”
Chương 51. Chương 51
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-50.html.]
“Xiêm y và trang sức nhà Lục chưởng quầy không giống nơi khác, chúng ta có lẽ tìm được manh mối từ đây, nếu có thể tìm được xuất xứ của những thứ này thì cũng có thể tra ra được sau lưng khách điếm cất giấu bí mật gì.”
Ngụy Liễu làm ra vẻ mặt buồn bực khi không được tin tưởng: “Ngươi có phải chỉ cho rằng ta gây chuyện, không hề nghĩ tới tìm manh mối đúng không?”
Đào Dương: “……”
Không thể không nói, lời Ngụy Liễu nói rất có đạo lý.
Hắn với thân phận là sư huynh và nam nhân, chỉ ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, trả lời: “Khách điếm quả thật quỷ dị, cẩn thận vẫn hơn.”
Ngụy Liễu khó chịu ừ một tiếng, ngả người dựa vào thành xe, cảm xúc không vui trong đáy mắt biến mất, thay vào đó bắt đầu thưởng thức cây trâm.
“Sư huynh, ngươi nói xem hai vị tiền bối Lữ Tào có phải cũng vì bọn họ mà đến không?”
Đào Dương nghe vậy trong lòng đột nhiên trầm xuống, nhăn mày: “Khó nói.”
Trực giác nhạy bén cho hắn biết chuyện này tựa hồ không đơn giản như trong tưởng tượng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Giờ cơm trưa qua đi, khách điếm khôi phục an tĩnh.
Mặt trời cũng thu bớt ác ý, lặng lẽ chiếu xuống đình viện.
Thời điểm không có khách, Lục Kiến Vi thích nhất là ngồi trên ghế bập bênh thưởng trà, cùng với hương trà thơm mát, nàng híp mắt nhìn lên vòm trời.
“Tiểu Khách, ngươi có cảm thấy khách điếm thiếu chút gì không?”
“Thiếu gì?”
“Trong viện hay ngoài sân đều trụi lủi trống không, chẳng có mỹ quan gì.”
Tiểu Khách: “Có thể ở là được.”
Lục Kiến Vi xưa nay theo đuổi chất lượng cuộc sống, hiện tại có tiền có thời gian, còn có sức lao động miễn phí, không làm đúng là uổng phí.
Nàng gọi Trương bá tới.
“Ta muốn trong ngoài khách điếm trồng chút hoa cỏ, việc này giao cho ngươi.”
Trương bá trả lời: “Chưởng quầy, ta không biết cách chăm sóc hoa cỏ sợ trồng không được, cần phải tìm thợ trồng hoa đến.”
Nơi đây trong vòng mười dặm cỏ cây thưa thớt, chắc chắn không thích hợp gieo trồng hoa cỏ, phỏng chừng phải làm chưởng quầy thất vọng rồi.
“Nếu hoa cỏ không dễ trồng thì trồng chút rau dưa cũng được, xanh mướt chỉ cần nhìn vài lần liền cảm thấy tâm tình vui vẻ.”
Trương bá cung kính đồng ý.
“Ngày mai ta đi Lâm Nguyệt Thôn hỏi thử, nếu có người am hiểu trồng rau trồng hoa thì sẽ mời tới đây.”
“Được.”
Lục Kiến Vi nhắm mắt dưỡng thần, Vô Danh công pháp không ngừng vận chuyển bên trong cơ thể, toàn thân trên dưới giống như được một dòng nước ấm bao vây, di chứng sau bao lần thức đêm làm việc vất vả hiện tại đã biến mất.
Khoảng thời gian không ngủ không nghỉ này, tâm pháp của nàng nhảy vọt không ít, nhưng còn xa mới tới cấp bốn.
Mười vạn cũng không phải con số nhỏ.
“Tiểu Khách, thật sự không có linh đan diệu dược gì có thể nâng cao cấp bậc nội lực sao?”
“Không có.” Tiểu Khách lạnh nhạt nói.
Lục Kiến Vi nhớ tới tình tiết trong tiểu thuyết và phim truyền hình mình từng xem: “Không có linh dược hay kỹ năng hút tinh đại pháp nào à? Đối phó khách nhân gây chuyện chỉ phạt tiền thôi sao được? Phải làm cho bọn họ mất đi sức chiến đấu thì mới an tâm được chứ?”
Nếu nàng có thể hút được công lực của võ sư cấp hai, nói không chừng nháy mắt là có thể trở thành cao thủ đứng đầu.
Tiểu Khách: “…… Ngươi cứ nằm mơ đi rồi sẽ được.”
“Không đúng.” Lục Kiến Vi nhạy bén phát hiện: “Ngươi chần chờ, ngươi không lập tức phản bác ta, có phải thực sự tồn tại loại võ kỹ này không?”
Tiểu Khách quyết định không giấu nàng.
“Mời ký chủ tự mình tìm hiểu công dụng chi tiết của công pháp.”
Vậy nghĩa là có!
Lục Kiến Vi lộ ra ý cười, bầu trời trên đầu dường như xanh thêm.
“Hành động này không phải chính đạo, ký chủ cẩn thận vẫn hơn.” Tiểu Khách làm tròn bổn phận nhắc nhở nàng: “Không cẩn thận sẽ gặp phản phệ.”
Lục Kiến Vi gật đầu: “Yên tâm.”
Nàng cũng không phải là ma đầu gặp ai cũng hút, hơn nữa càng là công pháp nghịch thiên hạn chế càng lớn, nàng mới nhập môn, hiểu biết với Vô Danh công pháp cũng ít, càng miễn bàn tới cái gọi là Hút Tinh đại pháp, đương nhiên sẽ càng thêm cẩn trọng.