Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 501
Cập nhật lúc: 2024-10-08 12:37:03
Lượt xem: 37
"Tin!" Tiểu nhị đã bị y thuật của nàng làm cho tin phục: "Thương thế như thế này mà ngài còn có thể cứu chữa, sao ta có thể không tin? Ngài cứ việc trị!"
Lương Thượng Quân ôm n.g.ự.c nói: "Ngươi phải biết chưởng quầy nhà ta chữa bệnh cho người khác ở Trung Nguyên, chỉ tính tiền xem bệnh cũng đã hơn vạn lượng không?"
Tiểu nhị: "...."
Cái này cũng quá đắt!
Nhưng người ta vừa mới cứu sống tộc nhân của mình, bọn hắn cũng không thể quỵt nợ.
"Một vạn lượng, hắn nào có nhiều tiền như vậy?"
Lục Kiến Vi vừa cho người bệnh uống một viên dược hoàn, sau khi dược hoàn vào người, người bệnh lúc này mở mắt, nghe thấy bọn họ nói chuyện liên quan đến tiền xem bệnh của mình.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Ta, ta không có tiền."
Lục Kiến Vi: Lại là một người Điền Châu nói tiếng Trung Nguyên.
Có lẽ vì muốn thuận tiện làm ăn cùng người Trung Nguyên cho nên bách tính Điền Châu nào có làm ăn buôn bán đều tự học tiếng Quan Thoại.
Người bệnh nói :"Ân nhân đến Điền Châu là vì tìm thuốc sao?"
"Đúng vậy." Lục Kiến Vi nói: "Ta cần rất nhiều dược liệu."
Người bệnh cười suy yếu: "Ta không có nhiều tiền như vậy, có thể dùng dược liệu để thay thế không? Ta là người hái thuốc, dưới tay còn có không ít người hái thuốc khác, ngươi cần thuốc gì ta đều có thể hái tới cho ngươi."
"Ngươi đừng có nói năng mạnh miệng!" Tiểu nhị nhíu mày nói: "Ngươi biết bọn họ muốn thứ dược liệu gì không? Ô Tình Quả! Ô Tình Quả khó hái được biết bao nhiêu, ngươi cũng không phải không biết."
"Không sao đâu, ta sẽ cẩn thận."
Tiểu nhị tức giận mà trừng mắt liếc nhìn hắn một cái: "Ngươi không muốn sống nữa à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-501.html.]
"Mạng này của ta là do ân nhân…"
"Đợi một chút." Lục Kiến Vi ngắt lời hai người: "Theo ta được biết, Ô Tình Quả khi trưởng thành sẽ thu hút trùng độc và rắn độc, chẳng phải người Điền Châu các ngươi rất am hiểu trong việc khống chế trùng xà sao? Vì sao lại khó hái được?"
"Đa số dân hái thuốc không biết học võ, vài con vài chục con rắn thì bọn họ không sợ, nhưng hàng trăm con rắn độc thì sao? Còn có nhiều sâu bọ như vậy, muốn cướp Ô Tình Quả từ trong miệng chúng nó còn khó hơn việc gia nhập một thần giáo." Tiểu nhị nói.
Lục Kiến Vi gật đầu: "Nếu như thế, tạm thời không cần tới Ô Tình Quả, chẳng qua ta còn cần một số dược liệu khác."
"Ân nhân cứ việc phân phó."
Lục Kiến Vi: "Ngươi có nhận biết được chữ Trung Nguyên không?"
"Ta có thể nhận biết được tên của dược liệu, những cái khác không chắc lắm."
"Được."
Lục Kiến Vi bảo tiểu nhị mang giấy bút tới, viết nguệch ngoạc xuống mấy chục loại dược liệu, trong đó bao gồm phương thuốc giải dược "Phó Hoàng Tuyền", để tránh bị người khác nghi ngờ, nàng còn cố tình thêm các loại dược liệu khác để đánh lừa tai mắt.
Về cơ bản, những loại dược này có thể mua được ở thị trường dược liệu trong Đạt Đạt Thành, chỉ có một số loại thảo dược cần phải vào sâu trong núi rừng mới có thể tìm được.
Rừng núi hiểm trở, chỉ hơi vô ý một chút sẽ mất mạng ngay.
Nhưng những người hái thuốc lại coi đây là nghề kiếm sống, bọn họ đã đúc kết vô số kinh nghiệm trong quá trình thu hái thảo dược, trong tình huống bình thường chỉ cần cẩn thận một chút thì sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn, trừ phi xảy ra tai nạn ngoài ý muốn.
"Ta tên là A Mộc An, xin hỏi tên của ân nhân là gì? Sống ở nơi nào?" Người bệnh thành khẩn nói: "Chờ đến khi hái thuốc xong, ta sẽ tự mình đưa qua đó."
Lục Kiến Vi: "Bát Phương khách điếm ở phía bắc thành, ta họ Lục, là chưởng quầy ở nơi đó."
"Ta đã nhớ."
Lục Kiến Vi không bao giờ giao dịch bằng lời nói, nàng lại phân phó Lương Thượng Quân viết hai bản khế ước, từng người ký tên ấn dấu tay, rồi mới dẫn theo tiểu nhị rời khỏi hiệu thuốc.
Sau khi ba người rời đi, tiểu nhị A Mộc Lý vội vàng kiểm tra thân thể của A Mộc An, kinh ngạc nói: "Thật sự trị khỏi bệnh rồi? Ngươi không cảm thấy khó chịu một chút nào sao?"
"Là thật đó." A Mộc An cười cười: "Nàng thật sự rất lợi hại."