Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 502

Cập nhật lúc: 2024-10-08 12:37:05
Lượt xem: 47

A Mộc Lý: "Y thuật ở Trung Nguyên thật quá thần kỳ, chỉ cần dùng ngân châm châm mấy cái vào vết thương của ngươi là đã khỏi rồi, nếu như vu sư trong tộc cũng có thể làm được chiêu này thì tốt biết mấy."

"Ngươi cũng biết đó, trong tộc có rất nhiều người đều bài xích người Trung Nguyên, không phải lúc trước ngươi cũng như thế sao?" A Mộc An bất đắc dĩ lắc đầu: "Chưa nói đến việc người Trung Nguyên có nguyện ý truyền thụ y thuật hay không, ngay cả khi họ nguyện ý, các vu sư cũng sẽ không học."

A Mộc Lý tự trách nói: "Là do trước đây ta có thành kiến quá lớn, xem ra không phải người Trung Nguyên nào cũng đều xấu xa."

"Đương nhiên, A Mộc Sa cũng từng được người Trung Nguyên cứu."

"Ngươi thật sự tính dẫn người đi hái thuốc sao? Khi nào thì mới có thể thu thập đủ dược liệu trị giá một vạn lượng? Trong núi hiểm trở như vậy, ngươi..."

"Sau khi bị A Trát Mật đả thương, ta cho rằng mình sẽ chết, ngươi có hiểu được cảm giác bất lực trong lúc chờ đợi tử vong kéo đến không? Là Lục chưởng quầy đã cứu mạng ta, cảm giác được sống lại một lần nữa thật tuyệt. Mặc kệ nàng yêu cầu dược liệu gì, ta cũng sẽ tìm được cho nàng."

A Mộc Lý vẫn không yên tâm: "Nếu không thì chúng ta trở về trong tộc vay tiền để thanh toán tiền khám bệnh đi?"

"Không cần, ta nợ mạng, tự bản thân ta sẽ trả. Các dũng sĩ của Bố Ngõa tộc không sợ trùng xà, không sợ mãnh thú, ta không muốn để mọi người phải chê cười."

A Mộc Lý không thuyết phục được hắn nên chỉ có thể từ bỏ.

Đạt Đạt Thành không có bí mật gì, đặc biệt là khi "bí mật" này còn xảy ra ở trước cửa Khách Điểm hiệu thuốc.

Chẳng mấy chốc, cư dân của Đạt Đạt Thành bất luận là người địa phương hay người xứ khác, ai cũng biết có một khách điếm mới mở ở phía bắc thành, chưởng quầy có khả năng y thuật rất tốt, ngay cả người sắp c.h.ế.t cũng có thể cứu sống.

Bát Phương khách điếm còn chưa có hai ngày yên ổn lại có khách tìm tới cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-502.html.]

Người hái thuốc ở Tây Nam là một nghề được sinh ra sau khi thị trường dược liệu bùng nổ.

Dược liệu đều được sinh trưởng trong núi, so với người bên ngoài, dân tộc địa phương ở Tây Nam hiểu rõ hơn về sự phân bố dược liệu và địa hình trong núi.

Một số thương nhân buôn bán thuốc và khách nhân giang hồ cần tìm thuốc ở Trung Nguyên, chỉ cần bỏ ra một khoản tiền bạc là có thể thuê dân bản xứ đi hái dược liệu.

Bá tánh ở Điền Châu cũng không ngu ngốc, sau một thời gian dài, bọn họ liền tự thành lập đội ngũ thu hái thảo dược, thành lập hiệu thuốc, giao dịch buôn bán với người Trung Nguyên.

Lục Kiến Vi đến Tây Nam vì tìm thuốc giải, nhân tiện cũng muốn thu thập một vài dược liệu của Tây Nam.

Bây giờ cứu được một người hái thuốc chuyên nghiệp, nàng không cần phải tự mình lên núi hái thuốc, cũng không cần phải trả tiền công nên những ngày tháng tiếp theo trôi qua cực kỳ nhàn nhã.

Hai ngày nay, nàng bảo Lương Thượng Quân đi ra ngoài tìm hiểu tin tức của Mâu tộc, kết quả không những không tìm được người Mâu tộc ở Đạt Đạt Thành, đến cả sự tình về Mâu tộc cũng không hỏi thăm được bao nhiêu.

Chỉ nói Mâu tộc là một trong những bộ lạc thần bí nhất ở Tây Nam, vả lại hầu hết tất cả bọn họ đều là tín đồ của Cổ Thần Giáo.

Bọn họ thờ phụng Cổ Thần, hưởng thụ sự thanh tĩnh trong núi sâu, cực kỳ không thích người ngoài bước chân vào lãnh địa.

Đối với những sự vật không biết, xưa nay Lục Kiến Vi luôn ôm tâm trạng kính sợ.

Nàng là khách ngoại lai, nếu như tùy tiện tiến vào lãnh địa của Mâu tộc, quấy rầy sự an bình của bọn họ, ở trong mắt người của Mâu tộc, nàng chính là nhân vật phản diện.

Nếu như nàng dựa vào sức mạnh của Võ Vương cấp tám mà ngang nhiên xâm chiếm địa bàn của người khác thì có khác gì những võ giả không kiêng nể gì trên giang hồ đâu?

"Mâu tộc và hai tộc khác có lui tới gì không?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Lương Thượng Quân: "Hẳn là có, nhưng chúng ta không chắc có thể có được đáp án, mà cho dù có được, người khác cũng chưa chắc đã dẫn chúng ta đi."

Loading...