Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 514

Cập nhật lúc: 2024-10-08 12:40:49
Lượt xem: 45

Nàng mở tờ giấy ra, không ngờ bên trong lại là một đề bài điền vào chỗ trống, nhưng không phải điền con số, mà là căn cứ vào trục hoành và trục tung, điền vào chỗ trống theo hàng nghiêng.

Những câu này đều được trích từ trong sách thuốc ra, Lục Kiến Vi liếc mắt một cái đã biết đáp án.

Nàng dựa theo trình tự điền vào chỗ trống, đáp án nối vào nhau tạo thành một câu.

Thiên Khải tiền trang, thấy ấn như thấy người.

Có ý gì?

Đây là ấn riêng của Nam Châu Ôn thị?

Lục Kiến Vi khép nắp tráp lại, ngửa người dựa vào ghế, nhẹ nhàng hít một hơi.

"Làm sao vậy?" Tiểu Khách hỏi: "Tặng ngươi tiền còn không tốt à?"

"Không phải không tốt." Nàng bất đắc dĩ bật cười: "Chỉ là cảm thấy hơi đáng tiếc."

"Đáng tiếc cái gì?" Tiểu Khách khó hiểu: "Muốn thì nhận, không thì trả lại người ta thôi."

"Làm gì đơn giản như vậy được?"

"Đâu có gì khó khăn đâu."

Lục Kiến Vi hơi híp mắt lại: "Thông minh, nghe lời, dáng vẻ không tồi, năng lực cũng không kém."

Nếu ở hiện đại, nói không chừng còn có thể phát triển thêm.

"Ngươi đang nói tới nhà giàu họ Ôn?"

"Ừm."

Tiểu Khách vẫn không hiểu: "Cho nên rốt cuộc ngươi đang rối rắm chuyện gì?"

"Ngươi cũng biết, ta cuối cùng cũng phải trở về." Lục Kiến Vi mở mắt ra, sắc mặt dần dần kiên định: "Nếu nhất định không có kết quả, chi bằng không có bắt đầu."

Tiểu Khách: "..."

Nghe không hiểu.

Lục Kiến Vi gấp tờ giấy lại lần nữa, thả lại vào tráp cùng với ngọc ấn, đang định xuống lầu tìm Ôn Trứ Chi, cửa phòng bị gõ vang.

Là Lục La.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-514.html.]

"Lục chưởng quầy, tiểu thư nhà ta nghe nói hôm nay là sinh nhật của ngươi, sai ta đưa quà tới."

Lục Kiến Vi mở cửa phòng ra, trên tay Lục La bưng một cái khay, cái khay dùng lụa đỏ che lại, còn khá trang trọng.

"Phần quà quý trọng như vậy, nhận thì thật hổ thẹn."

Dù quà có quý hay không, cứ nói quý trước đã.

Lục La cong mắt, cười nói: "Lục chưởng quầy, tiểu thư rất thích khách điếm của ngươi, ở lại đây cũng rất yên tâm, dù chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau nhưng lại rất có duyên, hôm nay là sinh nhật ngươi, tiểu thư có chút bày tỏ tâm ý, mong rằng người có duyên phúc thọ an khang."

Lại từ chối thì quá không nể mặt rồi.

Lục Kiến Vi hai tay nhận lấy khay, dịu dàng cười nói: "Hôm nay tiểu điếm bày tiệc, Lục mỗ chân thành mời Hách Liên cô nương tới cùng chung vui."

Lục La tặng quà xong, thở dài nhẹ nhõm một hơi, trả lời: "Ta sẽ chuyển cáo cho tiểu thư."

Chờ nàng rời đi, Lục Kiến Vi đóng cửa lại, lật tấm lụa đỏ ra.

Trước khi lật ra, nàng còn đang nghĩ đệ nhất mỹ nhân sẽ tặng quà như thế nào, thư tịch, trang sức, ngọc bội các loại đều suy đoán một lượt, thế mà không nghĩ tới...

Vậy mà lại là một cái bàn tính bằng vàng!

Vân Mộng Hạ Vũ

Ý trên mặt chữ, một chiếc bàn tính làm bằng vàng nguyên chất.

"Vi Vi, xem ra nàng thật sự đọc qua thoại bản rồi." Tiểu Khách đánh giá tự đáy lòng: "Biết ngươi thích tiền bạc, đặc biệt tặng một cái bàn tính bằng vàng."

Lục Kiến Vi cầm bàn tính vàng, vẻ mặt mờ mịt.

"Không đúng, nàng chính là giang hồ đệ nhất mỹ nhân, tại sao lại mang theo bàn tính vàng bên người?"

Vừa mới biết là sinh nhật nàng, bàn tính vàng không thể nào là chuẩn bị trước được.

Đợi đã, hình như nàng đã xem nhẹ một vấn đề.

Đám người Tiết Quan Hà rốt cuộc làm sao biết được sinh nhật của nàng?

Lục Kiến Vi suy nghĩ không có kết quả, mang theo ngọc ấn đi tìm Ôn Trứ Chi, đặt cái tráp xuống trước mặt hắn.

"Ngươi có ý gì?"

Ôn Trứ Chi thản nhiên nói: "Dựa vào tín ấn này, có thể ở tiền trang rút ra tám phần tài sản dưới danh nghĩa của ta."

"Rất quý trọng, ta không nhận nổi." Lục Kiến Vi quyết đoán trả lại.

"Lục chưởng quầy trước sau cứu ta mấy lần, ân cứu mạng không biết nên trả lại thế nào, Ôn mỗ không có gì khác, chỉ có chút tiền tài có thể lấy ra được, nếu có thể dùng số tiền này giúp Lục chưởng quầy mau chóng trở về sư môn, coi như là vật dùng đúng chỗ."

Lục Kiến Vi nhìn thấy ánh mắt của hắn, nói: "Nếu ta thật sự trở về sư môn, sẽ không ra ngoài nữa."

Loading...