Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 563
Cập nhật lúc: 2024-10-09 05:52:08
Lượt xem: 41
Mấy chục bóng người nhanh như điện chớp, cấp tốc nhào về hướng vị trí rơi xuống.
Nhưng có một bóng người nhanh hơn bọn họ rất nhiều.
Nội lực cấp tám cộng thêm khinh công tuyệt đỉnh, trước khi mỹ nhân rơi xuống đất, Lục Kiến Vi đã kịp thời đuổi đến, vòng tay ôm lấy eo của nàng, quay trở lại nơi quan sát.
Mọi việc đều luận kết quả chứ không luận về tâm, mặc kệ Hách Liên Tuyết có thật tình muốn ngăn cản mọi người cướp đoạt Cố Bạch Đầu hay không, nếu nàng đã đưa ra lựa chọn này, Lục Kiến Vi cũng không thể làm như không thấy.
Đám người ở dưới tàng cây kia không có ai là người tốt.
"Đến lúc trở về rồi." Lục Kiến Vi nói.
A Lặc Thư ghét bỏ: "Ngươi cứu nàng làm gì? Nàng chính là người của Tiêu Dao Tông!"
"Nếu như ngươi muốn báo thù cho Lâm Tòng Nguyệt thì phải tìm ra người chân chính hại nàng." Lục Kiến Vi nghiêm túc nói: "Cổ Thần Giáo cho ra một tên A Trát Kỳ, chẳng lẽ cả Cổ Thần Giáo đều là phản đồ sao?"
"..."
A Lặc Hồng: "Hách Liên cô nương bị thương vì bảo hộ Cố Bạch Đầu, chúng ta phải mang ơn nàng."
A Lặc Thư khó xử mà ậm ờ một tiếng.
Cố Bạch Đầu giả ở trên cành vẫn đang phiêu dật trong gió, ở dưới tàng cây lại bắt đầu một trận chiến mới, nhưng không có một kiếm khí ánh đao nào tới gần nó, e sợ làm bị thương Cố Bạch Đầu.
Mấy chục người tiến đến muốn cứu Hách Liên Tuyết nhưng lại không nhìn thấy thân ảnh nàng, không khỏi hoài nghi có phải chính mình đã nhìn lầm rồi hay không.
Triệu Thụy hung hăng đạp mạnh vào thân cây: "Tuyết Nhi đâu rồi?"
"Có lẽ là tự mình rời đi rồi. " Biện Hành Chu siết chặt cây quạt thở dài: "Như vậy cũng tốt, nếu nàng thổi sáo ngăn cản, chắc chắn sẽ bị người khác oán hận."
"Hoa!"
Có người đột nhiên nhớ tới nhiệm vụ của mình, vội vàng chạy trở về, gia nhập vào một trận chiến mới.
Cổ Thần Giáo.
Lục Kiến Vi cho Hách Liên Tuyết uống thuốc trị liệu nội thương, sau đó không còn quan tâm nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-563.html.]
Vết thương nhẹ mà thôi, không bao lâu là có thể khỏi hẳn.
Không quá một lát, Hách Liên Tuyết mở mắt ra.
Nữ tử mặc xiêm y màu xanh nhạt ngồi ở bên cửa sổ, trong tay cầm một quyển sách, bìa quyển sách còn mới tinh, không có tên sách.
Vài tia nắng dừng lại trên lông mi nàng, đổ xuống một bóng nghiêng dài.
Hách Liên Tuyết lẳng lặng nhìn, không có lên tiếng.
"Tỉnh rồi sao lại không lên tiếng?" Lục Kiến Vi nghiêng mình nhìn qua, mặt mày mang ý cười.
Nàng đã sớm nhận thấy được tầm mắt của Hách Liên Tuyết, đang chờ đối phương lên tiếng trước, chỉ tiếc rằng đệ nhất mỹ nhân khi không uống say là một cái hũ nút.
Mũi của Hách Liên Tuyết bỗng dưng chua xót, lồng n.g.ự.c như bị thứ gì đó lấp kín, không nhịn được mà rơi nước mắt.
Lục Kiến Vi: ???
Nàng hỏi: "Đau ở chỗ nào sao?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Hách Liên Tuyết lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe nhìn nàng, giống như một con thỏ đáng thương không nhà để về.
Mỹ nhân rơi lệ, nhìn thấy mà thương.
Trong lòng Lục Kiến Vi không đành lòng nói: "Khi nãy ngươi đối địch nhiều người như vậy, ngươi không sợ bị tông môn trách cứ, sau này không còn cách nào hành tẩu giang hồ hay sao?"
"Sợ chứ." Giọng nói của Hách Liên Tuyết khàn khàn: "Nhưng ta cảm thấy ngươi nói đúng."
"Ngươi là nữ nhi của Hách Liên tông chủ, người khác hẳn sẽ không trách móc ngươi quá nặng nề, sau khi ngươi trở về tông môn thì dốc lòng tu luyện, không hỏi thế sự, đợi đến khi phong ba qua đi, sẽ không còn ai nhớ rõ việc này nữa."
"Ta không muốn trở về."
Lục Kiến Vi: "Vì sao?"
"Lục chưởng quầy." Hách Liên Tuyết đột nhiên ngồi dậy, trong ánh mắt chứa đầy chờ mong: "Ta có thể trở thành tiểu nhị trong tiệm của ngươi được không?"
"..."
Hách Liên Tuyết nhìn ra sự do dự của nàng, chân thành nói: "Lục chưởng quầy, lời nói ngày hôm ấy của ngươi đã đánh thức ta, từ nhỏ đến lớn ta đều hành sự dựa trên quy củ của tông môn, đi ra ngoài giang hồ lại giống một con rối gỗ không biết gì, chỉ có thể tuần hoàn hành sự theo quy củ của giang hồ."