Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 622

Cập nhật lúc: 2024-10-09 20:30:52
Lượt xem: 42

Lục Kiến Vi ngồi ở lầu ba, tận mắt nhìn Tiểu Vụ xử lý một con cổ vương cấp tám cuối cùng, tấn chức trở thành cổ vương cấp chín, đường vân màu vàng trên người càng chói mắt hơn.

Nàng vươn tay, Tiểu Vụ nhu thuận bay vào lòng bàn tay, vô cùng thân thiết cọ mấy cái.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lục Kiến Vi thưởng cho nó một giọt máu, sau đó thu vào lưu ly châu.

Nếu muốn từ cổ vương cấp chín lột xác thành cổ hoàng, phải g.i.ế.c một vị võ giả tu vi thấp nhất là cấp tám.

Điều này quá khó khăn.

"Tiểu Khách, mở bản đồ hệ thống."

Bản đồ hiện ra trước mắt, nàng kéo túm đánh dấu, thấy cách khách điếm không xa có một thành trấn, dần dần nhiều thêm không ít chấm xanh.

Chấm xanh đại biểu đầu người, những chấm xanh nhiều thêm này là những khách nhân giang hồ tới chúc mừng.

Bọn họ tới thành trấn phụ cận trước, chính là vì ngày khai trương có thể đúng giờ tới khách điếm.

Phong Châu xa xôi, thành trấn gần Vọng Nguyệt Thành cũng không giàu có.

Hai ngày này bỗng có rất nhiều khách nhân giang hồ tới, thành nhỏ trở nên náo nhiệt lên, khách điếm trong thành hầu như đều bị võ giả từ bên ngoài tới bao trọn.

Một chiếc xe ngựa dừng bên ngoài khách điếm, thanh niên cưỡi ngựa bên cạnh lập tức nhảy xuống khỏi lưng ngựa, vươn tay vén rèm lên, ôn nhu có lễ nói: "Tuyết Nhi, chúng ta đến khách điếm rồi."

Nữ tử đầu đội mũ sa, cúi người ra khỏi thùng xe, dưới ánh mắt của đám người, thẳng lưng bước vào khách điếm.

Thị nữ theo sát sau đó.

"Vị kia không phải là Biện thiếu hiệp của Tử Vi đường trong Võ Lâm Minh sao?"

"Quả thật là hắn, tại sao hắn không đến cùng các đệ tử của Võ Lâm Minh?"

"Đồng môn sao có thể quan trọng bằng mỹ nhân được?"

"Mỹ nhân?"

"Ngươi mắt mù sao, nhìn không ra vị vừa nãy kia là giang hồ đệ nhất mỹ nhân?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-622.html.]

"Nàng đội mũ sa, ta làm sao nhìn ra được?"

"Ai, ta còn chưa từng thấy dung mạo thực sự của đệ nhất mỹ nhân đâu, thật sự đẹp như vậy sao?"

"Có bức hoạ của nàng, nhưng mà giá cả cực đắt, vẽ ra còn kém người thật nhiều lắm."

"Cái gì đệ nhất mỹ nhân, theo ta thấy chỉ là bốc phét mà thôi!" Có người sắc nhọn mở miệng: "Người cấu kết với Tây Nam tà giáo thì có thể là thứ tốt lành gì!"

"Nàng trông như thế nào liên quan gì tới những chuyện nàng làm, huynh đài, chuyện đều đã qua rồi, đừng tức giận."

Lục La vào phòng cùng Hách Liên Tuyết, nhỏ giọng tức giận nói: "Tiểu thư, những người đó đúng là thô lỗ vô lễ, chỉ thích đ.â.m bị thóc chọc bị gạo!"

"Mấy người không liên quan mà thôi, không cần để ý." Hách Liên Tuyết tháo mũ sa xuống, lộ ra khuôn mặt phù dung trong trẻo nhưng lạnh lùng, sắc mặt lạnh nhạt nói: "Ta không cấu kết với Cổ Thần Giáo, thanh giả tự thanh*, không thẹn với lương tâm."

*Những người trong sạch thì dù không thanh minh cho mình cũng vẫn sẽ là người trong sạch

"Nhưng mà..." Lục La cực kỳ đau lòng: "Ở Ung Châu, những người đó còn vây công người, nếu không có Biện công tử đúng lúc đi ngang qua, chẳng phải chúng ta sẽ bị đám người không phân biệt tốt xấu kia g.i.ế.c hay sao?"

Hách Liên Tuyết ngước mắt lên nhìn nàng: "Những người vây công ta có phải khác nhân giang hồ không thì không rõ, huống hồ, Biện công tử trong miệng ngươi cũng không tin ta."

"Cũng đúng." Lục La mất mát cúi đầu xuống.

"Tuyết Nhi, ta mang trà tới cho ngươi đây." Biện Hành Chu đứng ngoài phòng nói: "Ngươi mở cửa một chút."

Lục La thấy tiểu thư gật đầu, lúc này mới mở cửa phòng.

Biện Hành Chu đích thân bưng trà vào, nhìn thấy Hách Liên Tuyết không mang mũ sa, tinh thần hơi ngớ ra, ánh mắt toàn là si mê.

"Tuyết Nhi, mấy lời ngoài kia ngươi đừng để trong lòng, ngươi là nữ nhi của tông chủ Tiêu Dao Tông, không ai dám trêu chọc ngươi."

Hách Liên Tuyết mắt lạnh lẽo nhìn hắn: "Nếu ta không phải nữ nhi của tông chủ Tiêu Dao Tông, có phải là đáng c.h.ế.t từ lâu rồi không?"

"Đừng vì giận dỗi mà nói như vậy." Biện Hành Chu vội la lên: "Tuyết Nhi, ta biết ngươi mất hứng, nhưng chúng ta cũng không thể g.i.ế.c hết những kẻ kia được, đúng không?"

"Biện Hành Chu, vì sao ngươi không tin ta?"

Hách Liên Tuyết không hiểu, những nam nhân này rõ ràng trông như yêu tới muốn sống muốn chết, tại sao ngay cả chút tín nhiệm như thế cũng không cho nàng?

Ở trong lòng bọn họ, nàng rốt cuộc là cái gì?

Bọn họ thật sự thích nàng sao?

Loading...