Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 634
Cập nhật lúc: 2024-10-09 20:31:10
Lượt xem: 35
"Tìm ai? Sáu chàng trong chuồng ngựa? Hay là họ Biện?" Triệu Thụy cười nhạo: "Chắc không thể nào đi tìm trưởng lão hay đường chủ gì đó tự mình ra tay đúng không? Họ Tề bao nhiêu tuổi rồi? Bọn họ cũng không cảm thấy xấu hổ à."
Đồng môn bị biệt danh "sát chàng trong chuồng ngựa" làm cho bật người, thật sự là mỗi một lần nghe là mỗi lần không nhịn được cười.
Sau mấy tức, hắn cưỡng ép bản thân thu liễm ý cười, nói: "Ngươi đã quên Ứng Vô Miên rồi sao?"
"Hắn à?" Triệu Thụy nhíu mày: "Hắn cũng tới đây sao? Ngày hôm qua ta không nhìn thấy hắn."
"Nghe nói có việc trì hoãn, tối hôm qua mới tới khách điếm."
Triệu Thụy có chút khó chịu, nhưng cũng có chút kính nể.
"Hắn xác thật là người trẻ tuổi xuất sắc, đối mặt với người tên Tề Yến kiêu ngạo kia, có lẽ thật sự có khả năng tìm lại mặt mũi."
Chợt có tiểu nhị ở bên ngoài gõ vang cánh cửa.
"Xin hỏi chư vị hiệp sĩ, đêm nay có muốn tiếp tục ở lại hay không? Nếu như tiếp tục ở lại, xin vui lòng trả trước một tháng tiền thuê nhà."
Triệu Thụy: "..."
"Ta biết rồi." Đồng môn lên tiếng, nói với Triệu Thụy: "Ta đi đóng tiền thuê nhà, thuận tiện đi đến trường luyện võ một chuyến."
Triệu Thụy: "... Cùng nhau đi."
Chỗ ở của Võ Lâm Minh.
Mấy đệ tử của Tử Vi Đường vây quanh bên cạnh Ứng Vô Miên, ngươi một câu ta một câu, nói xong chuyện về trường luyện võ thì nói: "Chúng ta tốt xấu gì cũng là Võ Lâm Minh mà mọi người hằng mong ước, không thể để cho võ giả trên giang hồ thất vọng, bằng không sau này làm sao nói đến uy tín?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-634.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
"Không sai, ai cũng có thể tiến vào trường luyện võ, Ứng sư huynh cũng đi đánh bại Yến Phi Tàng, ta muốn xem xem Huyền Kính Tư còn có thể tiếp tục khoe khoang nữa không."
"Đánh bại Yến Phi Tàng có ích lợi gì? Đó cũng không phải là đánh bại Tề Yến."
"Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?"
"Các ngươi không lật xem mặt sau sổ tay à? Ngoại trừ trường luyện võ, khách điếm còn có lôi đài. Lôi đài và trường luyện võ không giống nhau, trường luyện võ chỉ có thể mời người ở giữa sân ra luận bàn, lôi đài lại có thể hạ thư quyết đấu đến bất cứ một võ giả nào ở trong khách điếm. Nếu như Ứng sư huynh hạ thư quyết đấu đến Tề Yến, nàng mà không tiếp, Huyền Kính Tư sẽ không còn mặt mũi, nếu như nàng tiếp, bại dưới tay Ứng sư huynh, vẫn là Huyền Kính Tư bị mất mặt."
Đệ tử: "Không sai, luận bàn chỉ là chỉ điểm xong thì dừng, lôi đài chiến chỉ cần không đánh chết, muốn đánh như thế nào cũng được."
"Ứng sư huynh, ngươi có muốn gửi thư quyết đấu cho Tề Yến kia không?"
Ứng Vô Miên khoanh chân ngồi ở trong phòng, bên chân đặt một thanh trường kiếm, hai mắt hơi nhắm lại, biểu tình nhạt nhẽo, mét mặt hơi mang vài tia ý cười.
Tối tác của hắn chỉ mới ngoài ba mươi, nhưng bởi vì sớm đi vào hàng ngũ cao thủ, khuôn mặt vẫn dừng lại ở độ tuổi hai mươi, tướng mạo cực kỳ anh tuấn.
Sau khi nghe xong thỉnh cầu của các sư đệ, hắn lù lù bất động, không có trả lời.
Mấy người hai mặt nhìn nhau, đang định tiếp tục mở miệng khuyên bảo, Ứng Vô Miên đột nhiên mở mắt ra, giọng nói thuần hậu mà quy phạm.
"Chi phí cho một màn lôi đài là bao nhiêu tiền?"
Sư đệ: "Hai trăm lượng, ai mời người ấy trả tiền."
"Ứng sư huynh, nếu như người cảm thấy đắt, chúng ta có thể cược tiền thắng, chúng ta đặt cược cho ngươi thắng, chắc chắn có thể kiếm tiền."
Mặc dù bên phía lôi đài chưa thiết lập bàn đánh cuộc, nhưng võ giả có thể tự thiết lập đánh cuộc, như vậy thì khách nhân giang ở khách điếm hồ đều sẽ cảm thấy hứng thú.
Ứng Vô Miên vẫn cười nói như cũ: "Tối hôm qua lúc đến, ta đã đọc qua sổ tay, trong đó có đề cập trước khi lôi đài chiến, có thể hẹn y sư ở khách điếm trước, nếu như bị thương thì có thể tiếp nhận chữa trị kịp thời. Tiền khám bệnh quyết định tùy theo địa vị của y sư, tối thiểu năm trăm lượng, không có hạn mức cao nhất."
"Chúng ta mang theo y sư, không cần hẹn trước."