Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 67

Cập nhật lúc: 2024-10-04 05:50:04
Lượt xem: 67

Hai bên chỉ có thể ở giằng co chờ đợi.

Đào Dương cùng thanh y sứ mỗi khi chạm mặt, bầu không khí chung quanh tựa như một tấm vải sắp bị xé rách, chiến ý chạm vào là nổ ngay.

Lục Kiến Vi ở ngoài khách điếm dùng một khối đất làm thí nghiệm, đất này để cho Ngưu Cường trồng rau trồng hoa, cũng hứa hẹn chỉ cần có thể thành công trồng ra hoa cỏ, bất luận là cái gì cũng sẽ cho hắn thù lao phong phú.

Ngưu Cường tới khách điếm nhiều lần, dần dần cũng quen thuộc bọn họ, không còn cảm thấy nơi này có khách nhân giang hồ đáng sợ nữa.

Trong mắt hắn Lục chưởng quầy là nữ tử ôn nhu xinh đẹp thích ăn vận đoan trang ngồi sưởi nắng; Tiết thiếu gia trù nghệ không tầm thường; Trương bá hiền lành hòa ái; Nhạc Thù ngây thơ thiện lương; Yến đại hiệp đặc biệt thích chẻ củi.

Năm người còn lại có vẻ xa xách, dù sao chỉ là khách trọ, có lãnh đạm một chút cũng là việc bình thường.

Ba ngày sau, Ngưu Cường cưỡi xe lừa tới, trên xe chở một thùng phân bón lớn.

“Lục chưởng quầy, đây là phân bón do các vị hương thân tự mình làm, không dễ ngửi chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến mọi người.”

Lục Kiến Vi hỏi: “Những phân bón này có dễ làm không?”

“Dễ thì dễ nhưng vấn đề là tốn thời gian và sức lực.” Ngưu Cường thành thật trả lời: “Bên trong thùng là phân bón cũ hương thân dùng còn dư, phân bón mới phải đợi vài tháng.”

Lục Kiến Vi suy ngẫm một lúc lại nói: “Ta có thể mua lại phân bón của các ngươi.”

“Không cần không cần, mấy thứ này không đáng bao nhiêu đồng.” Ngưu Cường vội vàng xua tay.

“Ngươi đi về hỏi mọi người thử xem sao.”

Ngưu Cường suy nghĩ, hắn không thể làm trễ nãi việc kiếm tiền của các hương thân bèn nhanh chóng gật đầu.

Muốn đem một mảnh đất cằn cỗi thành một mảnh đất màu mỡ không chỉ cần phân bón thích hợp mà còn phải biết cách chăm sóc. Nhân lúc vụ mùa kết thúc, thôn dân rảnh rỗi không có việc gì làm, vì kiếm thêm thu nhập ở khách điếm, dưới sự dẫn dắt của Ngưu Cường bắt đầu sôi nổi lập kế hoạch cải tạo đất.

Một số lão nông kinh nghiệm phong phú cung cấp không ít đề nghị hữu hiệu, Lục Kiến Vi khen thưởng cho bọn họ không ít.

Mấy ngày này Ngưu Cường kết thúc canh tác, cáo biệt với đám người Lục Kiến Vi.

Lục Kiến Vi phân phó: “Vài ngày tới ngươi không cần tới đây, khách điếm nhiều người không cẩn thận sẽ làm ngươi bị thương.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-67.html.]

Ngưu Cường biết trước biết sau, vội vàng không ngừng đáp ứng, trong lòng còn vì lời nhắc nhở của Lục Kiến Vi mà có chút cảm động. Lục chưởng quầy và các khách nhân giang hồ không giống nhau.

Sắc trời dần tối, Lục Kiến Vi dựa vào lan can lầu ba nhìn ra xa.

Ngụy Liễu chậm rãi đi đến gần.

“Lục tỷ tỷ, vì sao ngươi lại muốn trồng trọt? Trong tiệm không thiếu lương thực, hà tất hao phí tâm tư vào việc này?”

“Bên ngoài khách điếm vắng vẻ không có sinh khí, nếu mở cửa sổ là có thể nhìn thấy màu xanh tươi mát hay màu tím đượm buồn, chẳng phải sẽ thành mỹ cảnh?”

“Ngươi nói đúng.” Ngụy Liễu cẩn thận suy xét, cảm thấy cảnh tượng như vậy nhất định rất đẹp: “Nếu có thể thành hiện thực thì ta nhất định sẽ đến thường trú, Lục tỷ tỷ đến lúc đó đừng ghét bỏ ta.”

Lục Kiến Vi mi mắt khẽ cong, ôn nhu nói: “Ta vui còn không kịp.”

“Lục tỷ tỷ.” Ngụy Liễu đột nhiên nắm lấy cổ tay của nàng, nắm rất chặt: “Nếu tất cả mọi người đều muốn tàng bảo đồ thì ngươi sẽ làm thế nào? Trương bá bọn họ sẽ như thế nào?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lục Kiến Vi nghiêng đầu nhìn nàng, mắt hạnh thiếu nữ có chứa sự quan tâm sâu sắc.

“Không thế nào.” Nàng nói: “Đừng quên ta còn có Yến đại hiệp.”

Có cao thủ đứng đầu tọa trấn, ai có thể chiếm được lợi?

Ngụy Liễu lại nói: “Cho dù là con voi uy mãnh cũng không đánh lại đàn kiến khổng lồ.”

Giang hồ cao thủ nhiều như nước nhưng cũng không dám đối nghịch cùng quân đội triều đình, đạo lý kiến nhiều cắn c.h.ế.t voi có ai không hiểu.

Yến Phi Tàng chỉ có một, hơn nữa hắn cũng không phải thật tâm trung thành với khách điếm, không cần thiết vì khách điếm bán mạng.

Hắn lúc nào cũng có thể rút lui.

Một khi hắn rời khỏi, khách điếm sẽ gặp nguy hiểm.

Đến lúc đó Lục chưởng quầy sẽ gặp chuyện gì nàng thật sự không dám nghĩ đến.

Lục Kiến Vi vỗ mu bàn tay Ngụy Liễu, thần sắc thong dong.

“Đừng lo lắng, đêm nay ngủ cho thật ngon.”

Bản đồ trong hệ thống bao quát toàn bộ Khải triều, phạm vi mấy chục dặm có một rừng chấm xanh lá từ bốn phương tám hướng chen nhau mà đến.

Loading...