Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 684
Cập nhật lúc: 2024-10-10 06:18:41
Lượt xem: 41
Nàng vui là thật, ít nhất ở trong thế giới này, gần như không còn ai có thể dễ dàng xúc phạm tới nàng, càng đừng nói tới chuyện g.i.ế.c nàng.
Nhưng vẻ mặt càng thêm cung kính của đám tiểu nhị, sự quanh co lòng vòng cẩn thận từng li từng tí của bạn bè, ánh mắt của đối thủ cũ nhìn nàng như yêu nghiệt, đều làm nàng cảm thấy như mình bị tách ra khỏi thế giới này.
Đây chẳng lẽ là ở chỗ cao thường cô đơn?
"Chưởng quầy!" Nhạc Thù vui vẻ phấn chấn chạy về: "Trận pháp đã được bày lại một lần nữa rồi!"
Trên mặt thiếu niên là mong muốn sự khích lệ: "Lần này ta không thỉnh giáo Ôn công tử, đều do một mình ta tự mình hoàn thành."
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Kiến Vi bị cảm xúc của hắn lây nhiễm, cái gì mất mát cái gì cô đơn là bay đi hết.
"A Nhạc thật lợi hại, muốn được thưởng cái gì?"
"Còn có thưởng sao?" Nhạc Thù bất ngờ vui sướng nói: "Thật sự thưởng cái gì cũng được sao ạ?"
Lục Kiến Vi: "Không vi phạm công nghĩa, đều có thể."
Nhạc Thù làm bộ như suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Ta hy vọng chưởng quầy có thể giúp ta thực hiện một nguyện vọng."
"Nguyện vọng gì?"
"Nguyện vọng chính là..." hắn cố tình gây tò mò, rồi sau đó tươi cười sáng lạn nói: "Chưởng quầy mỗi ngày đều phải thật vui vẻ!"
Lục Kiến Vi sửng sốt một chút, chợt bật cười.
Được rồi, vừa rồi là nàng nghĩ nhiều rồi, tiểu nhị vẫn là tiểu nhị kia, khách điếm cũng vẫn là cái khách điếm kia.
Mười ngày qua nhanh như gió.
Bệnh của người trong phòng bệnh dần khỏi hẳn, tâm tư của khách trọ cũng theo đó di động.
Nhưng không ai dám đến chủ viện hỏi Lục Kiến Vi vì sao còn không thẩm lí và phán quyết tên đầu sỏ.
Lục Kiến Vi ở chủ viện cũng không nhàn rỗi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-684.html.]
Ngoài việc mỗi ngày lấy m.á.u độc của Bùi Tri đút cho Tiểu Vụ ra, nàng còn phải tiếp tục nghiên cứu võ kỹ, y thuật và cổ thuật.
Có thể luyện chế ra cổ hoàng như Tiểu Vụ, hoàn toàn là bởi vì nàng chiếm cứ thiên thời địa lợi nhân hoà, không có sách cổ A Lặc Hồng tặng, không có vô số dược liệu tam tộc tộc dân tặng, không có cổ trùng hệ thống cung cấp, Tiểu Vụ sẽ không tồn tại.
Nếu nói về cổ thuật, nàng khẳng định kém hơn đám người của Cổ Thần Giáo.
Nhưng đổi lời khác nói, không có sự cố gắng trước kia của nàng, bất kể là sách của A Lặc Hồng, hay là sự cảm tạ của tam tộc, cũng sẽ không xảy ra.
Ít nhất y thuật cứu người là chính nàng nghiên cứu ra.
Mười ngày trôi qua, Bùi Tri vẫn chưa tỉnh.
A Nại vốn lo quýnh cả lên, sau lại thấy Lục Kiến Vi ngày ngày đều rất nhàn nhã, thân thể công tử cũng không có chuyển biến xấu, thế mới dần dần yên tâm.
"Lục chưởng quầy, hôm nay có phải còn sẽ châm cứu cho công tử hay không?" A Nại hỏi.
Mỗi lần Lục Kiến Vi lấy m.á.u độc đều đóng cửa lại, bọn tiểu nhị đều cho rằng nàng đang châm cứu cho Bùi Tri.
"A Nại, hôm nay phải giao cho ngươi một nhiệm vụ vô cùng quan trọng." Lục Kiến Vi ra vẻ nghiêm túc lấy ra một đơn thuốc: "Đây là phương thuốc có thể cứu tính mạng của công tử nhà ngươi, ngươi phải nấu ra trong vòng một canh giờ, sau đó bưng vào phòng, hiểu chưa?"
A Nại nháy mắt cảm thấy trang giấy trong tay nặng ngàn quân*.
[*Quân (đơn vị trọng lượng thời xưa của Trung Quốc, 30 cân là một quân)]
Hắn trịnh trọng gật đầu: "Ta sẽ."
"Dược liệu đều ở trong khố phòng, tìm Trương bá lấy cái chìa khóa, tự mình đi lấy dược."
"Vâng." hắn xoay người đi vài bước, lại quay đầu lại thật cẩn thận hỏi: "Lục chưởng quầy, có phải ngài định giải độc cho công tử hay không?"
Lục Kiến Vi không giấu hắn: "Ta tìm được một biện pháp, có lẽ có thể giải độc của hắn, nhớ kỹ, trong vòng môt canh giờ này, không được để bất cứ kẻ nào tới làm phiền ta."
Hốc mắt A Nại bỗng nóng bừng lên, trịnh trọng hành lễ một cái, nức nở nói: "Lục chưởng quầy, sau này có gì phân phó, vượt lửa băng sông, không chối từ."
Lục Kiến Vi: "..."
Có phải nàng diễn hơi lố rồi không?
Uống m.á.u độc mười ngày, vì không để mình toi mạng, Tiểu Vụ dần dần phân bố ra dịch nhầy có thể loại bỏ độc tố.