Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 727
Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:47:46
Lượt xem: 44
Thanh tiến độ cấp độ di chuyển về phía trước một đoạn nho nhỏ.
Lục Kiến Vi không khỏi nghĩ đến vị chuẩn tông sư ngụy trang thành thư lại kia, cũng không biết đối phương tu luyện đến cấp chín hậu kỳ đã mất bao nhiêu năm.
Sau khi hấp thụ nội lực xong, Thượng Quan Hoài đã c.h.ế.t do kinh mạch bùng nổ, trạng thái tử vong cực kỳ thê thảm.
Lục Kiến Vi dùng nội lực thu dọn quần áo thay cho hắn, tâm tình có chút trầm trọng.
“Vi Vi, hắn vốn dĩ đáng chết, ngươi không cần phải cảm thấy tội lỗi.” Tiểu Khách an ủi nàng.
“Ta không có cảm thấy tội lỗi.” Lục Kiến Vi nói.
Tiểu Khách: “Nhưng biểu cảm của ngươi thật sự rất ngưng trọng.”
“Ta chỉ là lo lắng, chờ sau khi ta trở lại xã hội hiện đại, liệu ta có thể bị ăn đạn vì thói quen lấy mạng người khác không.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“…”
Lục Kiến Vi: “Về sau ta nhất định phải hành hiệp trượng nghĩa nhiều hơn, người đáng c.h.ế.t đều phải đưa cho quan phủ, đỡ cho ta phải tự mình g.i.ế.c người.”
“Như vậy đương nhiên là được rồi!”
Cái c.h.ế.t của Thượng Quan Trì, vẫn không gây chút sóng gió nào trong lòng các tiểu nhị, hắn là người của thư viện Lô Châu, di thể liền được gửi đến Lô Châu.
Cho dù có người phát hiện hắn c.h.ế.t vì kinh mạch bùng nổ, bọn họ cũng sẽ chỉ cho rằng Lục Kiến Vi dùng nội lực đánh c.h.ế.t hắn.
Sau khi một người chết, nội lực sẽ biến mất, sẽ không có ai biết rằng hắn đã bị hấp thụ nội lực.
Ngày hôm sau, Lục Kiến Vi cùng Bùi Tri, Hách Liên Tuyết, mang theo những món đồ mềm mại đơn giản, xoay người lên ngựa.
Các tiểu nhị và A Nại lưu luyến chia tay ở trước viện khách điếm.
Chờ đến khi cách xa Phong Châu, đến nơi hoang dã không có bóng người, Lục Kiến Vi mới từ trong bao quần áo lấy ra ba tấm mặt nạ dịch dung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-727.html.]
“Đeo lên đi, chúng ta hành động một cách điệu thấp.”
Chân dung của ba người bọn họ đã có ở khắp giang hồ đặc biệt là Hách Liên Tuyết, từng là đệ nhất mỹ nhân giang hồ, chỉ cần vừa xuất hiện, liền sẽ bị mọi người nhận ra.
Lục Kiến Vi đi chuyến này đã có kế hoạch của riêng mình, không muốn gây thêm rắc rối giữa chừng, cho nên liền mua ba chiếc mặt nạ tại thương thành của hệ thống.
Mặt nạ được sản xuất bởi hệ thống rất sát với khuôn mặt, phương pháp đeo cũng cực kỳ đơn giản.
Mặc dù trong lòng trầm trọng nhưng Hách Liên Tuyết cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc cảm thán.
"Vật này thật sự phi phàm.”
Chiếc mặt nạ như vậy lại có thể lấy ra ba cái cùng lúc, có thể thấy được nội tình của Bát Phương khách điếm thâm hậu biết bao nhiêu.
Nàng làm theo phương pháp mà Lục Kiến Vi dạy, đặt chiếc mặt nạ lên sát mặt, nhanh chóng đeo xong.
“Vi Vi, hình như ta đeo không được sát cho lắm.” Bùi Tri đột nhiên nói.
Lục Kiến Vi nghe vậy, ở trong lòng nói với Tiểu Khách: “Thiên tài kỳ môn thông minh khéo tay, không có thể nào đến cả các mặt nạ cũng không biết đeo được.”
“Có phải hắn muốn mượn cớ để thân cận với ngươi không?” Tiểu Khách đã đọc cho Lục Kiến Vi nghe không ít tiểu thuyết ngôn tình, cũng đã có thể xem hiểu các loại kịch bản.
“Ngươi nói quả không sai.” Lục Kiến Vi cười khẽ.
Sự tâm cơ nhỏ bé không ảnh hưởng đến toàn cục như thế này, nàng cũng không cảm thấy phản cảm, ngược lại có chút hưởng thụ.
Nàng không có thói quen ỷ lại vào người khác, nhưng thỉnh thoảng cũng rất thích cảm giác thỏa mãn khi được người khác cần đến này.
Bùi Tri ngồi ở dưới tàng cây, ánh nắng tinh tế từ trong khe hở rơi xuống, một chút nhảy nhót ở giữa hàng lông mày của hắn.
Hắn ngửa đầu nhìn nàng, cần cổ thon dài gần trong gang tấc, trong mắt là sự tin tưởng tuyệt đối.
Lục Kiến Vi cúi người, dùng bàn tay trắng nõn khẽ vuốt ve khuôn mặt hắn, rồi nhanh chóng đeo mặt nạ lên.
Một người đàn ông trung niên với một chút râu ria mới mẻ được ra lò, ngoại hình chỉ có thể được nói là đoan chính, thậm chí không có một chút đẹp trai nào.
Nàng đã suy tính trước khi lựa chọn mặt nạ.