Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 733
Cập nhật lúc: 2024-10-10 21:36:36
Lượt xem: 32
Lục Kiến Vi: “Bọn họ bây giờ ở đâu?”
“Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai.” Thợ rèn vẫy vẫy tay: “Không mua vũ khí cũng đừng đứng ở cửa hàng.”
Hách Liên Tuyết lấy ngọc bội của Tiêu Dao Tông ra, nhẹ giọng chậm rãi nói: “Lúc trước ta tìm bọn họ đặt làm một món vũ kh,í do có việc làm chậm trễ thời gian, vẫn luôn chưa tới lấy, sư phụ có thể cho biết nơi ở của bọn họ không?”
Tất cả đệ tử của Tiêu Dao Tông đều có ngọc bội, chỉ là một biểu tượng của tông môn, không nhìn ra thân phận cụ thể.
Ở Thương Châu, thân phận đệ tử của Tiêu Dao Tông vẫn rất có ích, sắc mặt của thợ rèn quả nhiên dịu đi một chút.
“Thì ra là nữ hiệp của Tiêu Dao Tông.” Hắn thở dài, nhẹ giọng nói: “Ta và bọn họ không thân, cũng thật không biết bọn họ ở đâu. Nếu các ngươi là muốn tìm, có thể đi hỏi Lư Ký bánh nướng ở thành Bắc.”
Hách Liên Tuyết: “Cảm tạ.”
Ba người xuất phát đi Lư Ký bánh nướng ở thành Bắc.
Thành Bắc có nhiều khách điếm, quán ăn, tiệm vải và các loại cửa hàng, rất nhiều khách từ ngoài đến đều chen chúc ở phố xá thành Bắc, rộn ràng nhốn nháo, chen lấn.
Bùi Tri lặng lẽ phóng ra một tia uy áp, người xung quanh không phát hiện nhưng theo bản năng sẽ rời xa ba người bọn họ.
Lục Kiến Vi mỉm cười nói: “Chàng làm như vậy sẽ khiến cho chúng ta bị chú ý.”
Khắp nơi đều là người chen chúc chỉ có bên cạnh bọn họ có chỗ trống, người sáng suốt đều có thể nhìn ra có gì đó không ổn.
Bùi Tri: “Sẽ chen lấn đến nàng.”
“Như vậy thì sẽ không sao.” Lục Kiến Vi nắm tay hắn choàng qua vai của mình sau đó đặt tay lên vai, cười hỏi: “Vậy thì sao?”
Bùi Tri không nhịn được nắm chặt một chút trong mắt lộ ra ý cười, thu uy áp lại.
Có người chen tới cũng chỉ đụng tới mu bàn tay và cánh tay của hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-733.html.]
Hách Liên Tuyết: “…”
Tuy rằng Lục chưởng quầy và Bùi chỉ huy sứ rất xứng đôi, nhưng bây giờ hai người đều mang mặt nạ, một cô nương hai mươi tuổi và một nam nhân trung niên bốn mươi tuổi, nhìn làm sao cũng không phù hợp.
Đúng như dự đoán, người trên đường sôi nổi tò mò đánh giá bọn họ.
Tuổi đúng thật là không xứng đôi, nhưng võ giả có đẳng cấp cao đi cùng tiểu cô nương thanh tú cũng không phải là hiếm thấy, chỉ là dám gây chú ý như vậy thì không có mấy người.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Kiến Vi nhẹ giọng thở dài: “Có người âm thầm nghị luận nói ta không biết võ công, cũng không đủ xinh đẹp, có lẽ rất nhanh sẽ bị cao thủ vứt bỏ. Xin hỏi Bùi chỉ huy sứ, khi nào ngài sẽ ghét bỏ ta?”
Bùi Tri vóc người cao, lúc nghe nàng nói chuyện thì lỗ tai vô ý thức nghiêng xuống, hai người cách rất gần, hơi thở ấm áp thỉnh thoảng lướt qua vành tai, hơi ngứa một chút.
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Lục Kiến Vi, đôi mắt lộ ra một chút đáng thương.
“Chỉ mong Lục chưởng quầy sẽ không bỏ rơi ta.”
Lục Kiến Vi bật cười duỗi tay nhéo nhéo vành tai hắn, mi mắt cong cong nói: “Không đâu, những cửa hàng điền trang kia của ta còn phải dựa vào công tử nhà giàu số một kiếm tiền thay ta.”
“Vinh hạnh của ta.”
Hai người “vành tai tóc mai đan vào nhau”, hoàn toàn không để người khác vào mắt, mọi người thấy không thú vị lập tức sôi nổi thu tầm mắt.
Không ai có thời gian nhìn chằm chằm người khác mỗi ngày.
Không lâu sau, ba người tìm thấy Lư Ký bánh nướng.
Người bán bánh nướng là một cặp vợ chồng, khuôn mặt tang thương, nhưng tay chân nhanh nhẹn, bánh nướng trông có vẻ giòn xốp ngon miệng.
Lục Kiến Vi mua ba cái chia cho hai người còn lại, đứng ở bên đường cắn một ngụm.
“Không tệ, ăn rất ngon.”
Hai vợ chồng bánh nướng nghe được lời khen trên mặt lập tức lộ ra tươi cười, phụ nhân kia thậm chí đưa thêm một cái, nhiệt tình nói: “Nếu cô nương thích, ta lại tặng cho thêm ngươi một cái.”
“Vậy cám ơn nhiều.” Lục Kiến Vi nhanh nhẹn nhận lấy, đặt vào tay Bùi Tri: “Sao chàng không ăn?”