Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 748
Cập nhật lúc: 2024-10-10 21:42:48
Lượt xem: 34
Chẳng lẽ là một con cổ hoàng cảm tri cổ?
Nàng bí mật lẻn vào Tiêu Dao tông, chính là vì tìm kiếm càng nhiều nội tình.
Lúc trước không có triệt để yên ổn, Tiểu Vụ cũng không tìm ra được chỗ của Cổ Hoàng, để tránh đả thảo kinh xà, nàng coi như không biết.
Trước mắt, mẫu cổ tình cổ không ngoan, thay vì để cho nó làm chuyện xấu, còn không bằng toại nguyện của nó, xem nó rốt cuộc muốn làm gì.
"Tiểu Vụ, dẫn đường.”
Cổ trùng có thể giao lưu với nhau, Lục Kiến Vi không biết mục đích của mẫu cổ tình cổ là gì, nhưng Tiểu Vụ lại có thể tiếp thu được tin tức.
Nàng rời khỏi gian phòng, không cố ý đè nén động tĩnh, quả nhiên, cửa phòng cách vách rất nhanh đã mở ra.
"Cùng đi thăm dò Tiêu Dao tông không?”
Bùi Tri cười gật đầu: "Ta cũng đang có ý này.”
Màn đêm thâm trầm như lưu ly màu lam sẫm, với vô số ngôi sao điểm xuyết ở giữa.
Lục Kiến Vi khinh công diệu tuyệt, nhẹ nhàng xuyên qua cánh rừng rậm rạp, chỉ để lại tàn ảnh phía sau lưng.
Bùi Tri theo sát phía sau.
Chỉ trong giấy lát bọn họ đã đến khe núi.
Bên ngoài khe núi đã lâu không có dấu vết con người, cỏ dại mọc um tùm, bên trên đầm nước bay xuống vài chiếc lá cây, xoáy tròn ở giữa dòng nước.
Dòng suối chảy ra từ một sơn động cách đó không xa, cửa hang đen tối giống như cái miệng to như chậu m.á.u của mãnh thú, đã tiến vào thì không còn cơ hội đi ra.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ánh sáng chiếu xuống đầm, một khi tia sáng phản xạ chạm đến cửa hang sẽ bị nuốt chửng luôn không còn dấu vết.
Cổ hoàng tình cổ trong túi gấm càng thêm nôn nóng, thậm chí mơ đầm có chút hưng phấn.
Có gì đó trong hang đang thu hút nó..
Bản đồ hệ thống không hiển thị các chấm màu xanh lá cây gần đó, nhưng chuyện này chỉ có thể biểu thị, trên mặt đất bên ngoài không có người tồn tại.
Ngọn núi này quá dày, nó không thể thăm dò đến bên trong được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-748.html.]
Lục Kiến Vi: "Tiểu Khách, ngươi vẫn chưa đủ trí năng.”
"Thăng cấp sao? Cái chủng loại táng gia bại sản kia ấy.” Tiểu Khách không chút khách khí.
Lục Kiến Vi: “...”
Bỗng nhiên nàng hơi nhớ hệ thống đơn thuần không hề ồn ào trước kia.
"Vi Vi?” Bùi Tri thấy nàng nhìn chằm chằm vào cửa hang, hỏi: “Có nên đi vào hay không?”
"Đi.” Lục Kiến Vi c.h.é.m đinh chặt sắt.
Theo một số định luật, hang động là nơi thường xuyên có cốt truyện đặc biệt hoặc nhiệm vụ ẩn.
Nàng nhẹ nhàng lướt qua đầm nước, nhảy vọt đến bên trên một tảng đá lớn trước sơn động. Hòn đá trải qua thời gian được dòng nước cọ rửa, góc cạnh đã bị san bằng, ướt sũng, trắng nõn nà.
Bùi Tri dừng lại bên người nàng, thắp sáng cây châm lửa.
Làn gió ẩm ướt trong sơn động vù vù thổi đến, ngọn lửa lay động kiên trì vài hơi thở, rồi bị gió dập tắt.
"Đi vào luôn thôi.” Lục Kiến Vi bước chân vào trong động hắc ám.
Võ Vương cấp chín có ngũ giác nhạy bén, cho dù trong động u tối không ánh sáng, nàng cũng có thể hành động tự nhiên.
Đương nhiên Bùi Tri cũng không có chướng ngại.
Sơn động âm u một khúc dài quanh co, lòng bàn chân thỉnh thoảng dẫm lên đồ vật ẩm ướt mềm gì đó, giống như là một lớp rêu thật dày.
Có bò sát lướt qua chân, nhanh như chớp chui vào khe hở của vách đá.
"Lúc trước ở Cổ thần giáo, chàng đã nói với A Lặc Hồng là Tiêu Dao tông có vị tên là Mộc Yên đã trở nên điên khùng không nhận ra ai. Vì sao bây giờ lại không có tin đồn liên quan tới nàng?” Lục Kiến Vi giẫm lên tảng đá nhô ra, giày tất không hề bị ướt.
Bùi Tri: "Nghe nói nàng đã chết.”
"Chàng không nói cho A Lặc Hồng biết là vì sợ nàng thương tâm sao?”
"Không xác định nên không nói.”
"Nàng c.h.ế.t khi nào?”
"Hẳn là sau khi chạy trốn khỏi Tiêu Dao Tông." Giọng nói của Bùi Tri quanh quẩn trong sơn động: "Chuyện liên quan đến Tiêu Dao Tông, đều là lão bộc dẫn ta hồi kinh nói cho ta biết.”
Về phần tin tức này là thật hay là giả, hắn cũng không biết.