Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 752
Cập nhật lúc: 2024-10-10 21:42:54
Lượt xem: 49
A Mộc Yên châm chọc: "Hắn đã là tông chủ đệ nhất tông, hưởng vô số tài sản, hưởng thụ quang vinh vô thượng, tại sao còn cần dùng khôi lỗi cổ gây loạn giang hồ? Vì hắn là một kẻ lòng tham không đáy."
"Nhưng hắn đã là chủ nhân của ba con cổ trùng Hoàng, âm dương cổ với hắn mà nói cũng không có tác dụng nhiều."
A Mộc Yên luyện bốn còn, có một con cho Trang Văn Khanh, nhưng không thể uy h.i.ế.p được cổ trùng hoàng của hắn.
"Âm dương cổ có khả năng giải kỳ độc thiên hạ." A Mộc Yên nói: "Hắn muốn mọi người kính sợ hắn, phải cầu cạnh hắn."
Lục Kiến Vi: "Còn một vấn đề nữa, khôi lỗi cổ cũng đã đủ để hắn khống chế người khác, sao lại hắn lại cho Hách Liên Tuyết dùng tình cổ?"
"Vì ta phải bảo vệ A Tuyết."
"Có ý gì?" Lục Kiến Vi nhìn vẻ mặt sa sầm của nàng, trong lòng bỗng nảy ra một suy đoán.
A Mộc Yên dần thích nghi với ánh sáng yếu ớt, mở mắt, chỉ là quanh năm sống trong bóng tối, dù có nội lực hộ thể thì thị lực cũng giảm đi nhiều.
Nàng nhìn gương mặt Lục Kiến Vi một chút, mới cười nói: "Quả nhiên tiểu hữu phong hoa vô song."
Lục Kiến Vi: "..."
Nàng đeo mặt nạ đó, sao mà nhìn ra được?
A Mộc Yên nhìn về phía Bùi Tri, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lẩm bẩm: "Không biết tại sao, lúc nhìn vị tiểu hữu này, lòng ta lại hơi khó chịu."
Có thể dùng cổ trùng tiên đoán vận mệnh con người, dù sao cũng có một trực giác huyền diệu.
Nàng cảm thấy khó chịu, vậy thì nhất định có nút thắt liên quan.
Chẳng qua việc quan trọng nhất trước mắt là chuyện cổ trùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-752.html.]
Nàng l.i.ế.m liếm đôi môi khô khốc, hỏi: "Có nước không?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Kiến Vi tháo túi nước bên hông ném cho nàng. Người đó nhận lấy, mở chốt, ngẩng đầu cẩn thận đổ vào miệng, rất sợ đổ ra ngoài, cũng sợ chạm vào làm dơ túi nước."
"Bình thường ngươi làm sao đỡ khát?"
A Mộc Yên nhuận hong xong, giọng nói cũng không khô khàn như trước: "Ta nuôi một thứ, sai chúng đi hái chút trái cây, hoặc là xé một lớp vải quấn lên người chúng, sai chúng ra ngoài thấm ướt là có thể vắt lấy nước."
"..."
Nói vậy nàng cũng lợi dụng những con trùng này kiếm thức ăn.
Lục Kiến Vi không thể nào tưởng tượng được cuộc sống như vậy.
Thảo nào A Mộc Yên có thể luyện chế được cổ trùng hoàng, bị giam hai mươi năm vẫn chưa thể mài mòn ý chí của nàng, thậm chí ý chí của nàng đã sớm không ai sánh được.
"Chúng ta nói về A Tuyết đi." A Mộc Yên hình như có vẻ sợ hãi: "Bây giờ nàng thế nào? Ngươi lấy cổ trùng hoàng của nàng vì đã bị võ lâm phát hiện sao? Nàng có bị thương không?"
"Vì sao ngươi lại lo cho nàng?" Lục Kiến Vi hỏi: "Nàng có quan hệ như thế nào với ngươi?"
"Nàng là con gái của ta." A Mộc Yên lại rơi lệ: "Nhưng mà ngay cả mặt nàng ta cũng chưa từng thấy, tên cũng không biết, thứ duy nhất ta có liên quan với nàng chính là cổ trùng hoàng Tình cổ này."
Lục Kiến Vi: "Vừa nãy ngươi nói, là muốn bảo vệ nàng."
"Đúng vậy." A Mộc Yên nức nở nói: "Sau khi ta sinh con, tên súc sinh kia đã cướp nàng khỏi ta, dùng mạng của nàng uy h.i.ế.p ta luyện cổ trùng cho hắn."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó ta luyện khôi lỗi cổ cho hắn, hắn là một người nặng lòng nghi ngờ, sợ ta táy máy tay chân trong cổ trùng, bèn thu gom một số cô nhi, cho họ thử tử cổ, mẫu cổ lại cho kẻ khác.”
A Mộc Yên siết chặt dây xích: "Năm đó ta vẫn chưa luyện được cổ trùng hoàng, khôi lỗi cổ khá thấp kém, dễ dàng bị những võ giả nội lực thâm hậu nhìn thấu, hắn rất không hài lòng, nói nếu ta vẫn không luyện được sẽ g.i.ế.c con của ta."
"Bàn Mã Sơn, Dương Kỷ Độ."Lục Kiến Vi nói với Bùi Tri: "Trước khi Dương Kỷ Độ tự sát đã nói hắn tình cờ nhặt được một tờ phương pháp luyện cổ trùng nên luyện được khôi lỗi cổ, nuôi những sát thủ này. Nhưng nhóm sát thủ này cao nhất cũng chỉ cấp sáu, không thể nào so với sát thủ vây công khách điếm Điền Châu và sát thủ võ trường Phong Châu."